Khuôn mặt tươi cười của Vương Tú vẫn không hề thay đổi, chị ta nắm lấy tay Ngưu Lan Anh:
"Ui chà, Ngưu đại muội tử cứ thích đùa. Chúng ta chỉ là đồng nghiệp giúp đỡ nhau thôi mà. Vừa hay bên chỗ chị còn nửa cân phiếu kẹo sữa không dùng đến." Câu cuối cùng chị ta nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy.
Ngưu Lan Anh nghĩ đến mấy đứa nhỏ nhà mình dạo này cứ đòi ăn kẹo, mà phiếu đường thì đã dùng hết từ lâu, cơn giận trong lòng lúc này mới dịu đi phần nào.
Ngưu Lan Anh quay sang Đinh Hiểu Mai nói: "Con bé cũng phải biết nặng nhẹ, nhanh chậm chứ. Muốn giúp người cũng phải xem sức mình thế nào, không thể vì người ngoài mà quên cả nhà mình."
Lời này không chỉ nói với Đinh Hiểu Mai, mà còn là để Vương Tú nghe thấy. Dù sao thì, lần này cô ta làm việc cũng quá đáng rồi. Nếu không nói gì, cô ta lại tưởng có thể tùy tiện sai khiến người của mình như vậy thì về sau mình biết làm sao.
Đinh Hiểu Mai liên tục gật đầu: "Em biết rồi, sư phụ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT