Sau trận cãi vã hôm ấy, thanh danh của tôi trong thôn phất lên như diều gặp gió. Vốn dĩ mọi người còn xì xào bàn tán chuyện tôi ăn học vô dụng, giờ lại gán thêm cho tôi cái mác "đanh đá". Cơ mà, chẳng ai dám buông lời trước mặt tôi đâu.
Chuyện này như gợi lại ký ức thời tôi còn bé, cái thời mà tôi "cầm đầu" đám trẻ con trong xóm. Mọi người chợt nhận ra, tôi không phải dạng vừa đâu. Chỉ là mấy năm gần đây tôi ít ra ngoài nên không ai để ý, nhưng giờ thì khác rồi, cái miệng của tôi còn "thâm độc" hơn xưa.
Tin tức về những lời bàn tán về tôi lan đến tai bố tôi, Lâm Vĩnh Thuận.
"Lão Tam, ông không dạy con gái ông đi, đanh đá thế kia sau này ai thèm rước?" Một người trêu chọc bố tôi.
"Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Con gái tôi cao ráo, học hành có chữ nghĩa. Nếu nó ế thì cả cái thôn này đừng hòng ai lấy được chồng. Lo cho thân mình đi, con trai ông vừa lùn vừa tịt kia kìa, liệu có ai thèm ngó không? Nhà ông xách dép cho con gái tôi còn không xứng!" Bố tôi vênh mặt tự đắc.
Ra vẻ ta đây lắm cơ!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play