Bạch Tố xoay người, nắm lấy tay Bộ Thần Kiêu, dùng sức nhéo nhéo, giọng chân thành đầy tình cảm:
“Bổn vương đã biết, giáo chủ quả nhiên là người biết tri ân báo đáp. Ngươi yên tâm, bổn vương tất nhiên sẽ đối với ngươi thật tốt. Cả đời này, bổn vương chỉ có một vương phi, nhất sinh nhất thế nhất song nhân!”
Lời Bạch Tố nói thật sự quá dễ nghe khiến Bộ Thần Kiêu run rẩy, ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay đan chặt và gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc. Nam nhân khẽ nuốt nước miếng, trong lòng dâng lên một loại thỏa mãn và khát vọng chưa từng có.
Trong thâm tâm hắn rõ ràng, bản thân đáp ứng Ninh Vương chưa bao giờ là vì ân cứu mạng. Chỉ đơn giản là vì cậu là cậu mà thôi.
Bộ Thần Kiêu rất muốn nói cho Bạch Tố điều này, nên hắn không giấu giếm. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bên thái dương Bạch Tố, hắn khẽ giọng nói:
“Bạch Tố, ta đồng ý với ngươi, cũng không phải vì ngươi từng cứu ta. Nếu thật sự muốn báo đáp ân tình gì, cũng không cần dùng cách này. Chỉ là Vương gia thật sự quá giỏi hoa ngôn xảo ngữ, bổn tọa chỉ có thể cam bái hạ phong*. Dù biết rõ là bẫy rập, bổn tọa cũng chỉ có thể một mực tiến vào. Ta nhận!”
*Cam bái hạ phong: tự nguyện nhận mình thua kém
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT