Từ Hoa bị giọng điệu của hắn dọa cho giật mình, đây là giọng điệu nói chuyện của trẻ con ở Kinh Đô sao? Ngạo mạn như vậy ư?
Vậy thân phận của Lâm Tĩnh Nghi rốt cuộc là gì? Tại sao ngay cả khí chất của con nàng cũng khác thường như vậy?
Vệ sĩ cùng ba đứa trẻ chơi làm người tuyết trong sân lớn, Lâm Tĩnh Nghi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại dùng một quả cầu tuyết trêu chọc ba đứa trẻ, nhất thời sân lớn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Đang chơi vui vẻ, Tô Niệm An liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hắn ngừng chơi đùa, chạy đến trước mặt Lâm Tĩnh Nghi hỏi nàng: “Mẹ, trong văn phòng mẹ có radio không?”
Lâm Tĩnh Nghi lắc đầu: “Chỉ có văn phòng huyện trưởng Triệu có một cái, nhưng dường như đã lâu không dùng, con tìm radio làm gì?”
“Cữu cữu hai ngày trước có nhận phỏng vấn, nói hôm nay có thể nghe trên đài, con muốn nghe.” Tô Niệm An mong đợi nhìn Lâm Tĩnh Nghi.
Thật ra cuộc phỏng vấn của Hoắc Thiên này hắn đã xem trên TV từ sớm, nhưng bây giờ hắn muốn nghe lại lần nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT