Lâm Tĩnh Nghi chớp chớp đôi mắt to, vô tội nhìn Lâm Bảo Quốc: “Cha, con sai rồi, con chỉ là bị Phạm Đại Hoa tức giận đến hồ đồ thôi.”
Nhìn dáng vẻ của nàng, Lâm Bảo Quốc cuối cùng cũng không tiếp tục mắng nữa: “Thôi được, ta nói cho con biết, sau này lại gặp chuyện như vậy thì kéo vào trong ngõ nhỏ giải quyết, biết chưa?”
“Con biết rồi, con biết cha thương con nhất mà.” Lâm Tĩnh Nghi cười đứng dậy, đẩy Lâm Bảo Quốc về nhà.
Lâm Bảo Quốc ngồi trên xe lăn, mặt trầm xuống: “Lý Hoành Viễn có cần cha ra mặt giúp con xử lý không?”
Sau chuyện lần này, Lâm Bảo Quốc cảm thấy trước kia mình làm không đúng, cái gì cũng thay Lâm Tĩnh Nghi xử lý xong sẽ khiến nàng quá ngây thơ, vẫn nên để nàng tự mình học cách xử lý mọi việc: “Thôi, ta cũng già rồi, chuyện này con tự xử lý đi.”
“Không cần, con đã xử lý xong rồi, lúc này hắn hẳn là đang cải tạo ở nông trường rồi.” Lâm Tĩnh Nghi cười lạnh, kiếp trước nàng ngây thơ, không có nghĩa là kiếp này nàng còn ngây thơ.
“Không tệ.” Trong lòng Lâm Bảo Quốc không hiểu sao lại dâng lên một chút đắc ý, đây mới là con gái của hắn, làm việc không mềm lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT