Vì không muốn tái giá, lại không muốn bị đàn ông khác quấy rầy, nên nàng ta tự coi mình như một người đàn ông để sử dụng.
Sau khi đi tới trước mặt Lâm Tĩnh Nghi, nàng ta vung vung bàn tay to như quạt của mình, giọng thô kệch nói: "Vợ Chí Viễn, chuyện này cô đừng bận tâm, con cái nhà họ đã quen với việc động một chút là đi cướp đồ của người khác rồi."
"Đúng vậy, bọn họ anh em đông, lại toàn là con trai tuổi còn trẻ, cũng không ai muốn so đo với bọn họ, đều quen rồi."
Lời khuyên của mọi người xung quanh không những không làm giãn lông mày của Lâm Tĩnh Nghi, mà còn cau chặt hơn: "Mẹ bọn họ không quản sao?"
"Không quản, không những không quản mà còn xúi giục, như vậy ở nhà người khác cướp đồ ăn, nhà mình sẽ bớt đi một phần đồ ăn."
Lâm Tĩnh Nghi nhìn đứa con đang khóc đến khản giọng đứng bên cạnh Trần Liên Hoa, đứa bé kia cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, vậy mà lại cùng hai người anh đi cướp đồ, sau này sẽ ra sao?
"Bọn chúng có đi học không?" Lâm Tĩnh Nghi hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play