“Thôi, các nàng đừng có tự thổi phồng bản thân nữa.” Lâm Tĩnh Nghi đi tới khoác vai hai người: “Ta cảm thấy ta mới là người đẹp nhất.”
“Đúng, chị đẹp nhất.” Trần Hảo nhét một viên mứt vào miệng Lâm Tĩnh Nghi, cười trêu chọc nàng.
Triệu Nhị Nhị nghe tiếng cười từ sân sau đi ra: “Tĩnh Nghi chị về đúng lúc, chị đi sân sau xem em sắp xếp thế nào?”
“Đi, chúng ta cùng đi.”
Sân sau dưới sự sắp xếp của Triệu Nhị Nhị càng thêm đẹp đẽ, lá ngân hạnh màu vàng kim và lá phong màu đỏ tương phản, khiến cái sân nhỏ vốn bình thường cũng tăng thêm một đẳng cấp.
Đi theo con đường nhỏ màu vàng về phía trước, bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Lâm Tĩnh Nghi nhìn theo tiếng nước, bên cạnh con đường nhỏ, không xa hồ nước có một hòn giả sơn, không biết Triệu Nhị Nhị dùng cách gì dẫn nước lên đỉnh núi, rồi từ ống tre chảy xuống từ đỉnh núi, tạo thành âm thanh ‘suối reo róc rách’.
Lâm Tĩnh Nghi đi về phía hòn giả sơn vài bước, nhìn thấy ba mươi sáu con cá chép vui vẻ bơi lội bên trong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play