“Đừng khóc nữa, con xem cuộc sống hiện tại đi, con không gả cho Lý Hoành Viễn, hắn đã đi tù rồi, Tôn Mỹ Kiều cũng bị điên rồi, hiện tại con hạnh phúc hơn nhiều so với trong mơ, cho nên nói mơ đều là ngược lại.”
Dưới sự cố gắng của Lâm Bảo Quốc, Lâm Tĩnh Nghi cuối cùng cũng không khóc nữa.
“Cha, cảm ơn người, có người thật tốt.”
Lâm Bảo Quốc mỉm cười lau nước mắt cho nàng: “Con ngốc quá, nhanh đi ngủ đi, khóc nữa bọn trẻ sẽ cười con đó.”
Đưa Lâm Tĩnh Nghi đã bình tĩnh trở lại về phòng, Lâm Bảo Quốc cũng về phòng mình.
Ông không nghỉ ngơi, mà từ trong đống hành lý của mình, tìm ra hai phong thư đã có tuổi.
Một phong là “Chấn Quốc huynh đệ thân khởi”, một phong là “gửi Lâm Tĩnh Nghi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT