“Không ngờ, ta chỉ ngủ một giấc là con đã bị người ta bế đi rồi, khoảng thời gian đó ta cảm thấy trời sắp sụp đổ, ngày nào cũng khóc, cũng may là có con, con trai ta mới có thể trở về bên cạnh ta.”
Nghe lời Trần Mai nói, Lâm Tĩnh Nghi cũng không khỏi rơi nước mắt, nàng nghĩ đến đứa con kiếp trước của mình.
Đến chết nàng cũng không tìm được một chút tin tức gì về đứa con đó.
Hoắc Sắc Vi nhét vào tay hai người mỗi người một tờ giấy ăn: “Đừng khóc nữa, bây giờ con cũng tìm được rồi, không phải rất tốt sao?”
Dưới sự an ủi không được tính là an ủi của Hoắc Sắc Vi, Lâm Tĩnh Nghi và Trần Mai cuối cùng cũng ngừng khóc.
“Đứa trẻ này là bảo bối của mẹ, sao có thể không đau lòng chứ?” Lâm Tĩnh Nghi ôm Trương Vũ đang chơi ở một bên, nhẹ nhàng dỗ dành.
Buổi trưa Trần Mai nói thế nào cũng muốn giữ hai người lại ăn cơm, cuối cùng không chịu nổi lời mời của Trần Mai, hai người đành ở lại nhà họ Trương ăn một bữa cơm trưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT