“Trụ Tử, anh viết cho nàng ta một giấy giới thiệu đi tìm Lý Hoành Viễn, nàng ta chẳng phải có thể rời khỏi thôn sao?”
Lâm Tĩnh Nghi cười vô cùng âm hiểm. Sự báo thù của nàng còn chưa hoàn thành, sao có thể dễ dàng tha cho Tôn Mỹ Kiều?
Nàng tin Tôn Mỹ Kiều chắc chắn sẽ không rời khỏi đây, bởi vì nàng ta không chịu nổi cái rét của phương Bắc và… sự khinh ghét của Lý Hoành Viễn khi nhìn thấy nàng ta!
“Tôi không muốn, oa oa, tôi không muốn.” Tôn Mỹ Kiều quỳ trên mặt đất khóc đến đứt ruột đứt gan, nhưng Lâm Tĩnh Nghi vừa rồi không bỏ sót ánh mắt độc địa trong mắt nàng ta. Tôn Mỹ Kiều một khi rời khỏi thôn nhỏ, chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó, nàng không yên tâm để một kẻ nguy hiểm ở bên ngoài.
Bất chấpTôn Mỹ Kiều khóc lóc,Lâm Tĩnh Nghi đi tới bênTrụ Tử: “Bây giờLý Hoành Viễn ở ngoại tỉnh không biết tình hình thế nào, anh nhất định phải trông coi con dâu của hắn cẩn thận, bằng không đợi người ta trở về, con dâu mất rồi, sẽ tìm anh đòi đấy.”
Trụ Tử cười hắc hắc hai tiếng, với vẻ mặt ta đều hiểu nhìnLâm Tĩnh Nghi: “Cô cứ yên tâm, ta đều hiểu, chỉ cần ta còn làm một ngày trưởng thôn, nàng đừng hòng rời khỏi thôn.”
Dương Khải ngheLâm Tĩnh Nghi vàTrụ Tử nói chuyện, cau mày, trên mặt đầy vẻ không tán thành, tức giận nói: “Các ngươi đây không phải là ỷ thế hiếp người sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT