Lúc trước Lâm Minh Vĩ đá gãy xương cổ tay Lâm Tĩnh Nghi, chỉ nói là tìm người dạy dỗ Phạm đại hoa, đem Lý Hoành Viễn đuổi đi thật xa, nhưng Lục Giai An cho rằng không xin lỗi chính là lỗi của Lâm Minh Vĩ.
“Cái gì?” Vương Tú Mai giật mình, vội vàng nhìn Lâm Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi sao con không nói với mẹ chuyện này? Nếu nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đánh chết cái tên khốn nạn đó.”
Lâm Tĩnh Nghi đặt bát xuống, an ủi Vương Tú Mai: “Mẹ nuôi không sao, chuyện đó đã qua rồi, hơn nữa Minh Vĩ ca cũng không cố ý.”
Vương Tú Mai “bốp” một tiếng đặt đũa xuống: “Tên khốn này, mẹ đã nói với nó bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn là không được khi dễ con gái, vậy mà lại khi dễ em gái mình, Tĩnh Nghi con yên tâm, về nhà mẹ sẽ đánh gãy tay nó cho con hả giận.”
“Đúng, phải đánh gãy tay hắn, báo thù cho Tĩnh Nghi.” Triệu Nhị Nhị nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình, hưởng ứng.
“Mẹ nuôi, như vậy không được, tay của Minh Vĩ ca là để cứu người, không thể tùy tiện đánh gãy được.” Lâm Tĩnh Nghi đẩy Triệu Nhị Nhị, ra hiệu cô đừng tới quấy rầy.
Triệu Nhị Nhị cười ngây ngô hai tiếng với Lâm Tĩnh Nghi rồi cũng bắt đầu dỗ Vương Tú Mai: “Mẹ nuôi, vậy mẹ đừng đánh gãy tay hắn nữa, cứ, cứ mắng hắn thật nặng một trận là được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT