"Đồng chí Tô, sao cô lại về rồi? Lúc này lẽ ra cô phải ở bệnh viện chăm sóc đồng chí Mã Đại Quốc chứ?" Trần Kiến Hoa cũng nhận ra Tô Đại Ny đang ôm con, nhìn dáng vẻ của cô ta, nhíu mày có chút kinh ngạc.
Tô Đại Ny ôm đứa trẻ bước vào sân, cô ta không màng trong sân còn có không ít người, ôm con trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Diệu Võ và Trần Kiến Hoa, vừa khóc vừa cầu xin: "Đoàn trưởng, Chính ủy, làm ơn đi, làm ơn đi, đừng đuổi chồng tôi về quê có được không?"
Lâm Diệu Võ nhíu mày, nắm lấy cánh tay Tô Đại Ny muốn kéo người dậy: "Đồng chí Tô, cô làm gì vậy? Có chuyện gì thì đứng dậy nói."
Tô Đại Ny sao có thể theo ý Lâm Diệu Võ được, tay ôm đứa trẻ quỳ trên mặt đất, đầu đập mạnh xuống đất, miệng vẫn cầu xin: "Đoàn trưởng, cầu xin ngài, đoàn trưởng, đừng đuổi lão Mã về quê, xin các người cứ để chúng tôi ở lại."
Trần Kiến Hoa bước tới nhận lấy đứa trẻ trong tay Tô Đại Ny, cùng với Lâm Diệu Võ khuyên nhủ: "Đồng chí Tô, việc Mã Đại Quốc giải ngũ là do lãnh đạo đoàn bộ cùng nhau quyết định, dù cô có cầu xin chúng tôi ở đây cũng vô ích thôi."
Tô Đại Ny nghe lời này khóc lống càng lớn hơn, cô ta giằng ra khỏi tay Đoàn trưởng Lâm, nhanh chóng bò đến trước mặt Lâm Tĩnh Nghi, kéo lấy ống quần Lâm Tĩnh Nghi vừa khóc vừa nức nở cầu xin: "Em gái, chị dâu sai rồi, chị dâu không nên dạy con gọi con trai em là sao chổi, con trai em không phải sao chổi, là phúc tinh, cầu xin em đừng để đoàn trưởng khai trừ chồng chị có được không?"
Lâm Tĩnh Nghi lùi lại một bước, giật lấy ống quần bị Tô Đại Ny kéo, giọng nói có chút lạnh lùng: "Chị dâu, chị cầu xin em không có tác dụng, việc phó doanh trưởng Mã giải ngũ không liên quan gì đến em."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT