Chương 5: Đã độc thì cứ ác đến cùng

Trời mùa đông ít mưa, nhưng cơn mưa này cứ dai dẳng mãi, sấm sét ầm ầm đổ xuống, khiến Giang Thanh bực bội.

Tiêu Ý lại định hôn mặt cậu, Giang Thanh mặt không biểu cảm kéo tóc anh ta đẩy ra: “Ý anh là muốn bao nuôi tôi à?”

Tiêu Ý đáp: “Sao tôi nỡ đối xử với cậu như vậy. A Thanh, chúng ta có thể quay lại với nhau.”

Giang Thanh chỉ yêu một lần, sau đó tuyệt đối không quay lại. Không phải vì không trân trọng tình cảm của người khác, mà bởi cậu luôn cho rằng cảm xúc của bản thân quan trọng nhất. Thích thì bên nhau, không thích thì chia tay, yêu đương vốn dĩ là chuyện đơn giản như vậy.

Nhưng với một số người, chia tay một lần thôi đã đủ khó khăn. Tiêu Ý chính là ví dụ điển hình.

Miệng thì nói chia tay trong hòa bình, nhưng lại lấy danh bạn bè để dây dưa không dứt. Giang Thanh cảm thấy anh ta như rêu xanh, trông có vẻ lành mạnh nhưng lại mọc trong nơi ẩm ướt tối tăm, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống cậu.

Khi nhận ra thì đã mọc đầy, trơn nhớt dơ dáy, dọn dẹp cũng phiền phức.

Trong lòng Giang Thanh, hai “Giang Thanh” bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

Giang Thanh A rất xao động: Đồng ý đi, ảnh sẽ cho tiền đó.

Giang Thanh B phát điên: Đừng nói nữa! Đến lúc không dứt ra được thì sao? Cậu vốn dĩ không trụ nổi lâu bên cạnh ai cả! Một là ảnh sẽ hóa ác, hai là cậu! Rồi cũng có một đứa hóa điên!

Giang Thanh thầm nghĩ, đúng vậy, không được.

Giang Thanh A: Nhưng ảnh sẽ cho tiền, mà còn rất hào phóng nữa, gặp được người tốt thì đừng do dự.

Giang Thanh B: Nhưng ở với người này thì ảnh dính như slime vậy, dính người và ghê tởm! Giang Thanh à Giang Thanh, cậu sống sung sướng mười mấy năm, mà giờ lại vì tiền mà hy sinh lòng tự trọng à?!

Giang Thanh không khỏi bộc lộ chút cảm xúc kháng cự.

Đúng vậy, sao mình có thể như vậy được.

Giang Thanh A: Cậu thử đếm xem nợ có bao nhiêu con số 0? Trong tình cảnh như thế, hy sinh một chút phẩm giá, đạo đức vốn chẳng đáng giá gì đâu! Vì thực ra… chúng chẳng có giá trị gì cả.

Giang Thanh B rơi vào im lặng.

Giang Thanh A: Đừng kháng cự nữa, mình không có khí phách nhưng có tính tình, không vui thì chửi một cái, ảnh có thể làm gì mình? Ảnh còn thấy sướng ấy chứ.

Giang Thanh cũng im lặng.

Tiêu Ý bắt được một thoáng do dự trong mắt cậu, ngón tay vuốt nhẹ lên bên má Giang Thanh: “Tôi sẽ không ép cậu.”

Giang Thanh ngẩng đầu nhìn anh.

Người thanh niên trước mặt khẽ thở dài: “Cậu lúc nào cũng thế, cứ nghĩ tôi là người tệ hại. Nhưng... tôi thật sự là loại người như vậy sao?”

Giang Thanh nhìn anh, khẽ cười, không nói gì.

Làm ơn, anh chính là như vậy đấy.

“Tôi từng nói chúng ta là bạn. Sao cậu lại không tin tôi?”

Anh ngừng một chút, giọng nói dịu dàng hạ xuống: “Tất nhiên rồi, tốt nhất là cậu nên dọn khỏi chỗ người quản lý của mình. Tôi thật sự không yên tâm về nhân cách của anh ta, cậu cũng không nên kết giao với người tầm thường như vậy. Công việc của tôi không nhiều, kinh tế cũng ổn, hoàn toàn có thể chăm sóc cho cậu.”

Giang Thanh cau mày, đang định lên tiếng—

“Ào ——”

Một cơn gió lạnh mang theo nước mưa thổi ập vào phòng, tiếng mưa đột ngột lớn hẳn lên, phá vỡ sự đối đầu giữa hai người.

Giang Thanh nhìn qua vai Tiêu Ý, thấy cánh cửa kính bị một bàn tay ướt sũng kéo mở. Lực kéo quá mạnh khiến cửa kính đập vào cuối rãnh trượt phát ra tiếng “rầm” chói tai.

Một bóng người ướt sũng lưng đối diện với màn mưa đen kịt bước vào, bước chân rơi lên thảm có phần chậm chạp, như một kẻ lang thang ghé ngang, còn đang băn khoăn không biết liệu mình có khiến nơi này trở nên bẩn thỉu, bị người khác ghét bỏ hay không.

Giang Thanh: “…Thẩm Mộ Tuấn?”

Người thanh niên được gọi tên ngẩng đầu, tóc ướt dính bết trên khuôn mặt tái nhợt sâu hút.

Áo len của anh đã bị mưa dội ướt đẫm, nặng nề bám vào vai, để lộ đường cong vai rộng và hơi gầy. Anh tiện tay lau nước mưa lạnh buốt trên mặt, vén tóc lên. Chiếc khuyên tai màu đỏ rực gần như đang bốc cháy.

Tiêu Ý nở nụ cười như có như không, giọng điệu nhẹ nhàng mà có chút tiếc nuối: “Đến nhanh thật đấy.”

Thẩm Mộ Tuấn kéo anh ta ra, nhìn chằm chằm Giang Thanh hai giây.

Giang Thanh: “Ờ tôi—”

“Câm miệng.”

Giọt nước từ cằm Thẩm Mộ Tuấn nhỏ xuống, nhưng dường như anh chẳng cảm nhận được gì.

Ánh mắt anh tối đen, phức tạp đến cực điểm. Bàn tay lạnh buốt chậm rãi nâng lên, bóp cằm Giang Thanh kéo lên, xoay trái xoay phải, ánh mắt lướt qua như một chiếc máy dò lạnh lẽo.

Tóc của chàng trai hơi ướt, dính trên mặt. Bị cưỡng ép ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt rõ ràng, xinh đẹp nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Đôi mắt đen láy, dưới ánh đèn vẫn không có chút ấm áp, mang theo vẻ bất an và luống cuống, tần suất chớp mắt cũng cao hơn bình thường.

Giang Thanh.

Thẩm Mộ Tuấn nghiến tên cậu trong kẽ răng.

Biểu cảm hoảng hốt này là thật sao?

Cậu còn để tâm đến cảm xúc của tôi sao?

Thì ra Giang Thanh vẫn biết chột dạ. Vẫn giống trước kia, ngước mắt nhìn anh, môi mím lại. Mỗi lần cậu có biểu cảm này, chẳng phải đều ngầm mặc định rằng sẽ được tha thứ sao?

Thẩm Mộ Tuấn cảm thấy nực cười. Với gương mặt này, cậu đã lừa được bao nhiêu người?

Hơi lạnh từ lòng bàn tay khiến Giang Thanh khẽ run. Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, theo phản xạ đưa tay che cổ mình lại, nhưng lại bị Thẩm Mộ Tuấn nắm lấy kéo ra.

Anh cúi đầu, hàng mi dày còn vương nước, cẩn thận quan sát, rồi khẽ cười.

Hô hấp anh bắt đầu dồn dập, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Hai người đang làm cái này sao? Cách một bức tường, trước mặt tôi?”

Giang Thanh há miệng, nhưng nước mưa lạnh buốt từ tay Thẩm Mộ Tuấn nhỏ giọt xuống cổ cậu, ngấm vào áo khiến cậu lạnh đến mức không kìm được mà rụt người lại. Trong mắt Thẩm Mộ Tuấn, hành động ấy như thể là đang sợ anh.

Mọi biểu cảm của Thẩm Mộ Tuấn chìm trong bóng tối.

Anh từ từ thu tay lại, buông Giang Thanh ra, quay sang nhìn người thanh niên đang nhàn nhã đứng một bên, không báo trước mà đưa tay đè đầu hắn, đập mạnh sang bên cạnh.

“Rầm——”

Một tiếng động lớn vang lên.

Một tiếng rên nén lại thoát ra từ miệng Tiêu Ý.

Ánh mắt Thẩm Mộ Tuấn ngước lên, ngón tay siết chặt, giọng nói khàn khàn:

“Tiêu Ý, mồm mày mọc trên người Giang Thanh à?”

Bình luận trực tiếp trên livestream đột nhiên rơi vào im lặng, sau đó bùng nổ như núi lửa:

【Hả?? HẢ HẢ HẢ??】

【Trời má ơi Thẩm Mộ Tuấn ơi anh nói năng quá đỉnh! Cảnh này làm tôi tưởng tượng quá mức rồi đó oh oh oh】

【Lần đầu tiên trong đời ghét người phát âm rõ ràng, không cho tôi kịp che tai, tôi ghét anh đó! Thẩm Mộ Tuấn! Im đi!】

【Bên ngoài thì đạo mạo nhã nhặn, sau lưng thì kéo bạn trai cũ đi loạn luân, giờ tôi bắt đầu tin tin đồn tiểu tam là thật rồi】

【Fan Thẩm à, nhà anh yêu dữ dội quá đi mất, nghe tin Giang Thanh bị cưỡng hôn mà leo tường lao đến luôn, ai sốt ruột tôi không nói】

【Thì sao, không hiểu tình đầu thanh xuân ngọc khiết là thế nào hả? Thẩm ca không chết, các người mãi chỉ là thiếp】

【Ai là thế thân?! Nói một triệu lần là yêu đương đàng hoàng mà có người không hiểu sao?】

【Lạ nhỉ, chẳng phải tụi mình tụ tập ở đây là để chửi Giang Thanh à? Đừng tranh giành sủng ái cho chủ nhà của mấy người nữa, dị lắm】

Là Thẩm Mộ Tuấn ra tay trước.

Tiêu Ý giả bộ yếu đuối một chút để tăng thiện cảm với Giang Thanh, nói rằng mình chỉ phản kháng vì bất đắc dĩ, sau đó cũng lao vào đánh lại.

Rõ ràng hai người này cực kỳ căm ghét gương mặt đối phương, đấm là nhắm thẳng mặt, còn kèm theo một đống lời lẽ độc mồm độc miệng nhằm đúng chỗ đau mà chọc.

Giang Thanh nhìn mà cực kỳ chấn động. Hai người “bùm chíu” đánh từ cửa vào đến tận giường, rồi Tiêu Ý bị Thẩm Mộ Tuấn tóm được cơ hội, đè lên tường, túm cổ áo nện liên tục.

Giang Thanh: “…”

Cứu mạngggg đau quá ảo tưởng quá!!

Mau nghĩ cách đi Giang Thanh, không nghĩ ra gì thì người tiếp theo sẽ là cậu đó!

Cậu nhìn quanh quất.

Trán Tiêu Ý dính thêm một vết thương mới, thở dốc mà cười.

“Hắn dễ nổi nóng quá đấy. A Thanh à, người không kiểm soát được cảm xúc thì không được đâu, dễ bạo lực gia đình lắm.”

“Bốp!”

Thẩm Mộ Tuấn lại túm tóc anh ta đập thêm phát nữa: “Câm miệng.”

“Ư…”

Tiêu Ý hơi choáng váng, khuôn mặt ôn hòa lúc này ánh mắt lại lạnh thấu xương: “Đồ man rợ.”

Thẩm Mộ Tuấn đáp trả ngay: “Anh nghĩ mình hơn người chắc? Bề ngoài giả vờ văn minh, làm toàn chuyện hoang dã.”

“Ầm ——”

Một tia sét chói lòa giáng xuống.

Giang Thanh lập tức ôm lấy chăn lao tới, trùm kín đầu Thẩm Mộ Tuấn, rồi nửa kéo nửa đỡ lôi anh ta đi.

Thẩm Mộ Tuấn trong lòng Giang Thanh ra vẻ giãy giụa, giận dữ hét lên: “Đừng đụng vào tôi!”

Thật ra anh ta rất nghe lời, chẳng dùng đến một phần mười sức lực từng đánh nhau với Tiêu Ý.

Giang Thanh buông tay, Thẩm Mộ Tuấn lập tức quay người lại.

Tóc anh vẫn đang nhỏ nước lộp bộp, nốt lệ chí lặng lẽ điểm trên khuôn mặt, môi run rẩy, biểu cảm đờ đẫn.

Anh không nói gì.

Trong phòng cũng không ai lên tiếng.

Tóc Thẩm Mộ Tuấn rũ xuống, những ngón tay dài lạnh như xác sống đặt lên cổ anh, từng chút một, mạnh mẽ cọ đi cọ lại.

Cho đến khi nơi đó đỏ lên, màu sắc mơ hồ che lấp dấu vết cũ, vẻ mặt Thẩm Mộ Tuấn vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo cực đoan.

Giang Thanh bắt đầu nghi ngờ có khi nào anh ta bị lạnh đến cứng người, không thể biểu lộ cảm xúc nữa không.

Thật sự là không thể.

Thẩm Mộ Tuấn sắp tức điên lên rồi.

Lau không sạch.

Lau không sạch!!!

“Tại sao lại để hắn ta đối xử với cậu như vậy.”

Hai bên má anh căng cứng, chất giọng vốn rất đẹp của một ca sĩ, có lẽ do bị dầm mưa mà trở nên khàn khàn, yếu ớt.

“Cậu có thể sống có lòng tự trọng hơn một chút được không? Cậu có thể... đối xử tốt với chính mình một chút không?”

【? Nghe mà sững sờ, tự dưng lại nói mấy lời này là sao】

【Tôi có một suy đoán táo bạo】

【Kết hợp tình cảnh của Giang Thanh + phản ứng của Thẩm Mộ Tuấn...!! Tôi đã nói mà, dù Thẩm ca có nóng tính cỡ nào cũng không đến mức đánh người ngay tại chỗ, chẳng lẽ Tiêu Ý vừa rồi...】

【Nêu lên rồi đó!】

【Kim tước nuôi trong lồng à? Gì đó đại loại thế】

【Tiêu Ý đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Tôi quay màn hình trước đã, lỡ đâu lại bị gỡ mất】

“Liên quan gì đến anh.” Cậu liếc nhìn gương mặt của Thẩm Mộ Tuấn. “…Đừng khóc nữa.”

“Là nước mưa.”

“Ừ ừ.”

Một cơn gió nữa thổi qua, cái lạnh chậm rãi len lỏi vào xương tủy Thẩm Mộ Tuấn.

Nếu tôi cũng nói những lời như vậy thì sao?

Nếu tôi có thể làm tốt hơn hắn ta thì sao?

Giang Thanh, giữa tôi và hắn, cậu vẫn sẽ chọn tôi như trước kia chứ?

Thẩm Mộ Tuấn gần như vô thức cúi đầu.

Giọt nước trên tóc anh chảy theo gương mặt, nhỏ xuống cằm, rồi rơi lên xương quai xanh của Giang Thanh. Giang Thanh lạnh đến mức khẽ ngửa ra sau, lùi lại liên tục.

Cậu lùi một bước, Thẩm Mộ Tuấn lại tiến một bước.

Từng bước từng bước như quay chậm, anh cúi xuống, nghiêng đầu, môi áp sát bên cổ Giang Thanh.

Phía sau, Tiêu Ý loảng xoảng đập vỡ cái gì đó.

Thẩm Mộ Tuấn chẳng buồn để tâm nữa.

“Cậu thật đáng ghét.”

Anh nhẹ nhàng nói.

Giọng nói chậm rãi, mang theo cái mát lạnh như hạt mưa rơi.

“Tôi thật sự rất ghét cậu... cực kỳ ghét.”

Thẩm Mộ Tuấn hơi buồn ngủ rồi, nhưng dây thần kinh lại như đang cháy rực. Thế giới trở nên yên tĩnh, anh nhắm mắt lại, áp sát mùi hương quen thuộc, vị trí quen thuộc.

Môi khép lại, răng cắn khẽ. Chỉ cần dùng một chút lực, đầu lưỡi đã nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt.

Giang Thanh cảm nhận được hơi lạnh phả vào, có chút ấm nóng thấm vào bờ vai.

Cậu hơi đờ người ra, nhưng cơn đau đột ngột khiến cậu cứng người lại.

“Á —— đợi đã? Sao anh cũng… anh là chó à, Thẩm Mộ Tuấn?”

Thẩm Mộ Tuấn lại thả lỏng, khẽ mím môi, yết hầu chuyển động, không nhịn được dán vào vết thương còn nóng bỏng kia.

Giang Thanh ôm cổ đau nhức quay đầu lại.

Sắp quay hình rồi, cổ trái thì vết hôn, cổ phải thì dấu răng, đồ ngốc cũng nhận ra có chuyện không bình thường!

Các người phát điên thì phát điên, kéo tôi theo làm gì! Tôi vô tội mà!

…Mà thôi, cũng không hoàn toàn vô tội.

Giang Thanh thật sự thấy mình sắp sụp đổ.

Sụp nhẹ thôi, không sao.

Cậu cố trấn tĩnh lại.

Chỉ là một ván cờ bạn trai cũ, không thể tệ hơn được nữa đâu.

Thẩm Mộ Tuấn bị ép cúi đầu, tóc bị giật đau rát.

Môi tái nhợt của anh loang đỏ vì máu, nghiến răng đau đớn, giọng điệu không vui và cứng ngắc:

“Thế nào, hắn được làm còn tôi thì không? Cũng là người yêu cũ cả thôi, cậu đừng thiên vị quá đáng.”

【Không thấy cảnh mà chỉ có thể tưởng tượng, và não tôi bắt đầu chất đầy những thứ đồi trụy】

【Cứu mạng với hai từ này tôi nói mãi cũng chán rồi, giờ thậm chí không biết cứu ai trước luôn, haha… cứu tôi đi, tôi chết thật rồi!】

【Vậy là Thẩm Mộ Tuấn làm lại những gì Tiêu Ý làm? Vấn đề là, Tiêu Ý đã làm gì vậy???】

【Thì ra là vậy, phá vỡ NTR rồi nhập cuộc, đây chính là kế hoạch của cậu à?】

Đầu Giang Thanh ong ong, tiếng mưa, tiếng sấm, khiến cậu phát phiền và mệt mỏi.

Cậu sờ vết hôn bên trái, lại sờ dấu răng bên phải, bình tĩnh nghĩ: Nếu tôi chết bây giờ, cảnh sát chắc chắn sẽ liệt hai tên này vào diện tình nghi và tống vào tù.

Vậy sao tôi còn chưa chết?

Giang Thanh ôm mặt, đập đầu vào cửa cái “cộp”, tự lấy lại bình tĩnh, rồi mở cửa tiễn khách:

“Được rồi, đi hết cho tôi! Anh, đi thay đồ. Anh, đi sát trùng vết thương. Ngay lập tức! Đừng để tôi nổi giận!”

Cửa vừa mở ra, Giang Thanh lập tức cảm thấy tầm nhìn tối sầm lại.

Ngẩng đầu lên, một thanh niên dáng cao, mặc áo khoác dạ đang giơ tay làm động tác gõ cửa.

Đối phương nghiêng đầu, cúi mắt, im lặng nhìn lướt qua cổ Giang Thanh, ánh mắt chuyển động rất rõ ràng — nhìn bên trái, rồi nhìn sang bên phải.

Giang Thanh: “…”

Haha, đúng là một ngày tàn độc quá đi!

Giang Thanh tức giận đến cực điểm, mạnh tay sập cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play