Chương 2: Đã drama thì phải drama cho đủ

《Tình Yêu Đột Ngột》là một show hẹn hò phát sóng trực tiếp, gồm năm kỳ ghi hình. Mỗi khách mời đều có phòng livestream riêng, sử dụng công nghệ quay phim bay theo mới nhất — do nhà họ Sở tài trợ.

Đúng vậy.

Thiếu gia nhà họ Sở, thanh mai trúc mã mười bảy năm của Giang Thanh, cũng là bạn trai cũ của cậu ấy. Khi nhà họ Giang phá sản thì anh ta đang bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài, lúc quay về thì mọi thứ đã xong xuôi.

Mà giờ đây vị thiếu gia ấy

Diêm Lạc Bạch nhức đầu nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trên màn hình livestream, sáu khách mời thì bốn đã đến. Họ ngồi tản ra trên bốn chiếc sofa, không khí ngưng đọng, cảm giác căng như dây đàn.

Người thay thế của Chu sa chí cũng đến rồi.

Còn có thiếu gia nhà họ Sở – phía tài trợ – và người em ruột có quan hệ rạn nứt với anh ta, hai người ngồi cách nhau như trời với đất.

Lần này đúng là hội ngộ người yêu cũ cấp thảm họa sử thi với Giang Thanh.

Nhìn lại màn hình bình luận:

【Không chịu nổi nữa, ngày nào tôi cũng hóng drama của Giang Thanh trên mạng, giờ lại phải xem cả show tặng tiền cho cậu ta, mà tôi thực sự quá tò mò đi!!】

【Tiêu Ý + Giang Thanh + Thẩm Mộ Tuấn, số này chắc chắn kinh thiên động địa】

【Làm ơn cho Thẩm Mộ Tuấn lên đầu ok? Tiểu tam chen chân thì tránh xa anh Thẩm ra】

【Tôi là người qua đường thôi, fan Thẩm cuồng quá rồi, ảnh đế nhà người ta đâu phải tiểu tam mà chỉ là người thay thế thôi mà】

【…Cứu tôi với, chỉ là người thay thế? Các người thực sự đừng nói nhảm nữa】

【Xấu hổ ghê. Mấy cái show nhỏ không nổi tiếng là vậy đó, livestream lâu rồi mà tổ chương trình cũng không chịu mở lời nói chuyện】

【Nói chuyện nổi không vậy? Còn ai không biết đây là ván bài toàn bộ đều là người yêu cũ à?】

【Không thể nào, chơi lớn dữ vậy sao】

【Không biết thì đừng nói bừa! Người khác tôi không rõ, chứ thầy Cố nhà chúng tôi trong sạch, không hề có dính líu gì đến cái người tên Giang đó cả】

Khi cuộc khẩu chiến trong bình luận ngày càng căng, camera livestream số 6 đột nhiên tự động xoay về phía ngoài trời.

Chiếc xe van vừa tắt máy lập tức thu hút mọi sự chú ý, cửa xe trượt mở, một thanh niên mặc áo khoác dài vịn cửa bước xuống.

Ngay khi bóng dáng Giang Thanh xuất hiện, dòng bình luận vốn chỉ đang bàn tán bình thường lập tức bùng nổ, chữ đỏ in đậm chửi rủa liên tục lướt nhanh không ngừng.

Diêm Lạc Bạch lướt sơ qua, toàn là lời mắng nhiếc với mức độ gây sốc.

Cũng không lạ — Giang Thanh từng hẹn hò với hai nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong giới giải trí, mà thái độ của cậu với họ chẳng tốt đẹp gì. Giờ Giang Thanh phá sản, người vui nhất chính là fan của hai nhà kia, tin đồn bôi nhọ thật giả lẫn lộn tràn lan khắp nơi.

Ánh mắt Diêm Lạc Bạch nhìn chằm chằm vào Giang Thanh trên màn hình.

Giang Thanh đẩy vali đi vào con đường nhỏ. Cảnh đông hiu quạnh, bản thân cậu cũng trông chẳng có chút sức sống nào. Áo khoác rộng không vừa người càng khiến vóc dáng cậu gầy gò hơn, tóc tai rối tung, đường nét khuôn mặt sắc sảo như mực vẽ, hàng chân mày và mắt rất đẹp. Ánh mắt lướt nhìn vào ống kính một thoáng, vẻ mơ hồ thờ ơ hiện lên nhợt nhạt.

Cậu không giống một kẻ xấu, cũng chẳng giống một “tra nam” chuyên chơi đùa tình cảm người khác.

Tốc độ bình luận ngày càng tăng vọt.

【Dùng gương mặt này để lừa người sao? Đáng ghét, tí nữa là tôi cũng bị lừa rồi!】

【Tỉnh lại đi mấy chị em, hồi đó lúc yêu Thẩm ca ca, Giang Thanh lừa đến cái quần trong cũng không còn, rồi quay lưng bỏ đi! Trong xương tủy cậu ta chính là một kẻ vô tình máu lạnh】

【Lúc yêu thầy Tiêu thì sung sướng chắc? Huhu, suýt nữa chẳng có nổi một danh phận! Nhìn fan của Thẩm Mộ Tuấn đối xử với tụi tui là hiểu rồi, rõ ràng là yêu đương đàng hoàng, vậy mà Giang Thanh lại không chịu thừa nhận thân phận của ảnh…]

Bên ngoài căn nhà gỗ, cành cây khô và lá úa vương đầy mặt đất, mấy hôm trước vừa có mưa nên không khí vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo.

Lạnh thật.

Giang Thanh lạnh đến mức run lẩy bẩy.

Thời tiết thế này nhân loại nên tuyệt chủng tạm thời luôn cho rồi! Đợi đến mùa xuân khi vạn vật sống lại thì nhân loại sống lại theo!

Cậu đẩy vali nhanh hơn, cố rũ bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, vừa đi vừa nghĩ đến lời Diêm Lạc Bạch nói.

Lẽ nào không chỉ có hai người?

Không phải chứ, nếu nhiều hơn hai người thì cảnh tượng này sẽ kinh dị lắm luôn đó!

Giang Thanh chỉ là một cậu thiếu gia mê yêu đương hết sức bình thường, chứ nào có giỏi gì trong mấy vụ "tu la tràng" thế này.

“Cạch ——”

Cửa nhà phía trước bỗng mở ra.

Giang Thanh khựng chân, quay đầu lại nhìn.

Một thanh niên vừa xé bao thuốc được một nửa, trùng hợp đối mắt với cậu. Trong ánh sáng lờ mờ, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt ẩn hiện sau những sợi tóc.

Giang Thanh buột miệng gọi: “Thẩm Mộ——”

“Ah Thanh.” Nhưng người kia lập tức mỉm cười, giọng nói ôn hòa, dường như không để tâm đến chuyện bị nhận nhầm, “Tôi là Tiêu Ý.”

Giang Thanh: “…Tuấn.”

Xin lỗi, âm cuối lỡ miệng mất rồi.

Diêm Lạc Bạch chết lặng cả người.

Bình luận nổ tung.

【Aaaaa Giang Thanh! Cậu cậu cậu! Tôi sụp đổ rồi, cậu với Tiêu Ý yêu nhau gần nửa năm rồi đó, đừng nói với tôi là cậu không nhớ nổi mặt người ta!!】

【Gì vậy trời, chí ít cũng đừng mở màn drama kiểu này chứ, tôi cười không phân biệt được là tôi điên hay Giang Thanh điên nữa】

【Hít nhẹ một miếng BE khắc cốt ghi tâm. Vừa nhìn thấy nốt ruồi lệ là phản xạ gọi tên người kia, mối tình đầu thời niên thiếu đúng là khó quên】

【Ủa? Ai đang hít hint vậy? Giang Thanh, nếu cậu còn chút lương tâm thì tránh xa Thẩm Mộ Tuấn ra】

【Tôi là người ngoài cuộc nhé, không biết gì quá khứ của nhà “huyết đường”, nhưng tình hình bây giờ là Thẩm rõ ràng có thể không tới, mà vẫn nhất định bám vào show, rồi đổ lỗi cho Giang Thanh thì hơi quá rồi đó】

Tiêu Ý thản nhiên đóng nắp bao thuốc, mỉm cười bước về phía Giang Thanh.

Bóng người cao gầy kéo dài dưới ánh đèn đường. Vài giây sau, chiếc bóng xám của anh đi qua những bậc thềm gồ ghề, uốn lượn, rối rắm hòa vào bóng của Giang Thanh như một hình thù kỳ dị.

Anh dang tay ôm lấy Giang Thanh, đôi mắt như ngọc được mài dũa, tỏa ra vẻ dịu dàng ôn hòa.

“Gần đây nghe nói một vài chuyện về cậu, suy nghĩ rất lâu mới quyết định đến gặp.”

Anh nhìn chằm chằm Giang Thanh.

Giang Thanh hình như vẫn chưa phản ứng kịp. Tóc đen rũ xuống, gương mặt mơ hồ.

“Dù sao thì chúng ta cũng là bạn, tôi hy vọng có thể giúp được chút gì đó. Mong cậu đừng thấy tôi tự tiện.”

Giang Thanh biết nói gì đây? Mọi lời hay ý đẹp Tiêu Ý đều nói hết rồi, cậu chỉ có thể lười biếng liếc mắt nhìn anh, giọng lầm bầm lười nhác giấu trong cổ áo: “Ừm ừm.”

Vừa nói xong, Giang Thanh mới chợt nhớ ra mình giờ chẳng còn gì nữa! Đối xử với Tiêu Ý cũng nên tử tế hơn một chút.

Vì thế cậu vụng về, ngượng ngùng bổ sung một câu: “Cảm ơn.”

Tiêu Ý hơi chớp mắt, ánh nhìn dừng lại trên Giang Thanh, bỗng bật cười khẽ. Anh hơi cúi đầu, tự nhiên cầm lấy hành lý trong tay Giang Thanh.

Trên áo khoác anh là mùi gỗ nhàn nhạt, khoảng cách giữ gìn rất vừa phải, không gần cũng không xa.

“Tôi rất lo cho cậu, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ, hình như cậu cũng không cần tôi giúp gì cả.”

Tiêu Ý đặt bàn tay to ấm áp lên vai Giang Thanh, nhìn cậu với vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười dịu dàng trấn an.

“Nếu có chuyện gì không thể xoay sở được, hãy tìm tôi bất cứ lúc nào, được không? Còn lại thì tôi sẽ yên lặng chờ cậu sai bảo.”

【Ảnh đế Tiêu thật sự là một người yêu cũ tử tế và biết chừng mực, ai không hiểu thì đúng là thiệt thòi lắm luôn】

【Dù gì cũng là bản sao, không dịu dàng một chút thì ai xem】

【? Fan Thẩm có thể đừng vừa đòi cắt đứt với Giang Thanh, vừa tự xưng là chính cung được không? Tiêu Ý giống Thẩm Mộ Tuấn ở mỗi cái nốt ruồi lệ thôi á. Yêu hai người có nốt ruồi thì mặc định là dùng để thay thế hả?】

【Nói đến chuyện này lại buồn cười, Tiêu Ý debut từ hồi trung học, mấy tấm ảnh hồi đó hoàn toàn không có nốt ruồi lệ nhé, không biết các bạn lại định bẻ theo hướng nào nữa đây】

Dây thần kinh như rơi vào một loại hỗn loạn méo mó, tiếng ù ù ong ong liên tục vang lên. Hắn gần như cảm thấy toàn thân mềm nhũn, buộc bản thân phải cưỡng ép lôi thù hận từ trong lồng ngực ra ngoài.

Hãy nghĩ tới những gì cậu ta đã làm với mình.

Không được mềm lòng, không được tha thứ.

Thẩm Mộ Tuấn nghiến răng ken két:

“Giang Thanh, cậu có thể tránh xa tôi một chút được không! Nhận thức lại đi, tôi không phải là Tiêu Ý, không phải cái loại mà cậu gọi thì đến, đuổi thì đi.”

Giang Thanh: “Hả?”

Tiêu Ý buông tay, nhìn về phía Thẩm Mộ Tuấn, nhẹ giọng thở dài:

“A Thanh, tôi không hiểu, cậu còn trông chờ gì ở anh ta nữa?”

Giang Thanh bật dậy, mờ mịt nói:

“Tôi!”

“Còn trông chờ gì ở tôi sao?” Thẩm Mộ Tuấn cười lạnh,

“Người đang trông chờ phải là cậu mới đúng. Cậu nghĩ Giang Thanh sẽ chọn cậu à? Nực cười, cậu ta chưa từng chọn cậu lấy một lần.”

Tiêu Ý chỉ nhìn hắn với vẻ nghi hoặc:

“Anh Thẩm, chuyện này có gì đáng để anh tự hào sao?”

Khóe môi Thẩm Mộ Tuấn cong lên, con ngươi lập tức co lại như đầu kim, nhìn chằm chằm anh ta.

【Vãi, Tiêu Ý nói trúng tim đen rồi, Thẩm Mộ Tuấn vừa rồi đúng là vừa hoảng vừa hơi đắc ý!】

【Thôi tha cho tôi đi được không!! A a a a!】

【Tôi là người xem cho vui nhưng đoạn này đỉnh thật! Đánh nhau đi đánh nhau đi!!】

“Đủ rồi!!”

Người bị ngắt lời suốt – Giang Thanh cuối cùng cũng chen vào được.

Thẩm Mộ Tuấn như vừa sực tỉnh, luồng khí vừa hạ xuống lại dâng vọt lên.

Dạ dày cuộn trào khiến hắn suýt nôn, lồng ngực phập phồng dữ dội ảnh hưởng cả suy nghĩ, hắn cảm thấy choáng váng, thế giới trước mắt và bên tai trở nên mơ hồ.

Giang Thanh chịu không nổi nữa. Cậu vốn dĩ định tham gia show tỏ ra là một đóa hoa cao lãnh lạnh lùng sau khi phá sản. Giờ thì làm sao mà dựng nổi hình tượng nữa.

Tiêu Ý uống một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“A Thanh, để anh Thẩm nghỉ ngơi một lát đi.”

Giang Thanh sắp điên:

“Anh đừng nói nữa! Chính tôi mới là người cần nghỉ đây!!”

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Mộ Tuấn:

“Tôi chỉ ngồi cạnh anh thôi thì có làm sao! Ở gần tôi khiến anh khó chịu vậy à? Nếu đã thế, sao còn đến đây? Cả hai ta đều chịu khổ, rốt cuộc là làm ai vui chứ?!”

“Làm ai vui chứ.”

Thẩm Mộ Tuấn trơ mắt nhìn bản thân nghiến răng bật cười, quay người đẩy Giang Thanh một cái, khiến cậu ngã ngồi lại xuống ghế sofa.

Giang Thanh rất đẹp.

Chỉ riêng gương mặt ấy đã đủ khiến bao người thần hồn điên đảo. Mỗi khi cậu rối rắm, tóc xõa xuống, lại mang theo vẻ mong manh khiến người ta choáng váng.

Thẩm Mộ Tuấn túm lấy cổ áo Giang Thanh, một chân chống lên chen vào giữa hai chân cậu, dồn người xuống, thấy Giang Thanh trợn tròn mắt, lông mi run rẩy.

【??? Khoan đã?】

【THẨM! MỘ! TUẤN!! Anh đang làm gì vậy a a a a a a a】

Cổ họng Thẩm Mộ Tuấn khẽ động, trong đầu hỗn loạn, hắn chỉ muốn trút hết uất ức dồn nén trong lòng.

“Tôi thấy rất vui, cậu nhìn không ra sao? Nhìn bộ dạng đáng thương bị tôi tùy ý sai khiến của cậu bây giờ, tôi thực sự vui đến phát điên.”

Hắn cười, nốt ruồi nơi đuôi mắt khẽ run lên theo cảm xúc:

“Giang Thanh, cuối cùng cũng đến ngày này, tôi chờ được rồi!”

Tiêu Ý nhíu mày, đứng dậy, đặt tay lên vai Thẩm Mộ Tuấn:

“Anh Thẩm, làm ơn bình tĩnh một chút.”

“CÚT!!”

Gương mặt Thẩm Mộ Tuấn hiện lên cảm xúc cực đoan khiến Giang Thanh ngây người, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu:

“Cậu còn hỏi tại sao à, tôi tưởng cậu là người rõ nhất. Loại chương trình rác rưởi thế này có gì đáng để tôi tham gia? Nếu không phải vì cậu, ai sẽ đến? Tôi đến tất nhiên là vì cậu.”

Giang Thanh bị lắc hai cái, trong thoáng chốc cậu thấy mình như que kem xanh lưỡi lam bị lắc tới lắc lui.

“Tôi ghét cậu, Giang Thanh, tôi hận cậu. Phá sản đã đủ chưa, tôi thấy cậu vẫn ngẩng cao đầu, còn tán tỉnh tình cũ, thoải mái vui vẻ, không thấy sao? Tại sao người phải rời đi lại là tôi? Tôi nhất định phải ở lại đây, tôi muốn nhìn xem cậu – một kẻ vô dụng rời khỏi Giang gia – còn đi được tới đâu—”

“Anh Thẩm.”

Giọng Tiêu Ý cắt ngang, dường như có chút lúng túng:

“Tôi cần nhắc anh, hiện tại vẫn đang livestream.”

Như một giọt nước rơi vào chảo dầu, con ngươi Thẩm Mộ Tuấn khẽ co lại, lạnh lùng quay đầu nhìn anh ta.

Ở góc nghiêng đó, đúng là họ có vài phần giống nhau.

Nốt ruồi lệ, đường cong xương mày, từng nét nhỏ vụn giống nhau, gom lại thành một “bản sao tình cảm” mà Giang Thanh từng yêu.

Lẽ ra thứ đó nên là của hắn.

Ngực như nổi lên cơn xoáy cuốn lấy nhục nhã, căm ghét, và phẫn nộ.

Gương mặt giả tạo đầy vẻ đạo mạo kia, nhìn thêm một giây cũng thấy buồn nôn.

Kẻ bắt chước đê tiện, tên trộm đê tiện.

Kẻ thứ ba đã cướp mất Giang Thanh vào thời điểm hắn khốn cùng nhất, cô độc nhất.

Thẩm Mộ Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn hảo kia, nhếch môi cười:

“Livestream? Thì sao? Tôi quan tâm chắc?”

【Thẩm Mộ Tuấn điên rồi hả, anh ta thật sự biết mình đang nói gì làm gì không vậy??】

【Miệng thì bảo đến để xem người yêu cũ thảm hại thế nào, nhưng thấy thật sự thảm thì lại kích động, là sao trời】

【Không phải vì thấy thảm mới kích động! Là vì phải chung khung hình với Tiêu Ý nên mới kích động đấy! Tôi chịu không nổi nữa, có người làm ơn đừng đẩy thuyền nữa, tôi sụp rồi】

Giang Thanh đưa tay nắm lấy mu bàn tay Thẩm Mộ Tuấn.

Hắn khựng lại, quay đầu nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vương giận dữ và bối rối.

Giang Thanh nói:

“Đừng cãi nữa.”

“…Tôi chỉ mới nói vài câu với anh ta thôi, Giang Thanh, vậy mà gọi là cãi nhau à?”

Thẩm Mộ Tuấn cười khẽ, rồi hít sâu một hơi, hàm răng nghiến chặt, thậm chí cảm thấy cả quai hàm cũng đang run rẩy.

“Trước mặt tôi mà cậu lại bênh người khác, trách móc tôi, cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả.”

Cậu không có mà!!

Giang Thanh sắp sụp rồi. Cậu nào có bênh ai trách ai đâu, chẳng phải đang can ngăn sao?

Lúc bị túm cổ áo còn nghĩ phải hòa giải cho xong, cậu tận tâm thế này mà!

Ánh mắt phẫn nộ trong mắt Thẩm Mộ Tuấn dần chuyển thành suy sụp và u tối.

“Cậu biết tôi đã sống những năm tháng qua như thế nào không, Giang Thanh?”

Hắn cúi mắt nhìn cậu, gần như nghiến răng, nhưng giọng nói lại nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên gió nổi lên, những cây nhỏ bị gió thổi đổ rầm rầm.

Giang Thanh quay đầu, tránh ánh mắt im lặng của Tiêu Ý và nhìn ra cửa sổ, đoán có lẽ không chỉ là gió mà còn có mưa.

Mặc dù cửa sổ và cửa đã đóng chặt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được.

Trán của Thẩm Mộ Tuấn gần như chạm vào cậu, những giọt mưa rơi xuống mặt hắn, những giọt nước ấm chảy dài. Giang Thanh có chút lúng túng, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Thẩm Mộ Tuấn…”

Ánh mắt Thẩm Mộ Tuấn đỏ ngầu, hắn siết chặt cổ áo cậu.

“Tôi sống đến hôm nay, là nhờ vào sự căm thù đối với cậu! Mỗi phút mỗi giây tôi đứng trên sân khấu, tôi đều nghĩ, Giang Thanh! Cậu có thấy tôi không? Cậu có biết tôi sẽ đi đến đây không? Cậu có hối hận không?”

Giang Thanh ngơ ngác nhìn hắn.

Cổ áo sơ mi trong áo khoác gió bị kéo căng, những chiếc cúc bị tuột ra, chiếc xương quai xanh đẹp tuyệt vời hiện lên mờ mờ.

“Tôi biết cậu sẽ không. Cậu sẽ không để tôi vào mắt, vì thế tôi càng căm thù cậu hơn, Giang Thanh.”

Mỗi lần hắn nói một câu, đều phải hét lên tên Giang Thanh. Cứ như thể nếu không nói tên đó, hắn sẽ không thể duy trì được sự căm ghét và thù hận trong lòng.

Giang Thanh có một cảm giác không lành, cậu nghe thấy âm thanh vải áo mình bị Thẩm Mộ Tuấn kéo căng, không thể không lên tiếng:

“Chờ chút, anh nhẹ tay chút! Đây là áo của người khác.”

Thẩm Mộ Tuấn cách cậu rất gần, ánh mắt hắn run rẩy, nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng khẽ co giật.

Ngay sau đó, Giang Thanh nghe thấy một tiếng cười lạnh rất nhỏ.

“Áo của người khác?”

Cổ áo bị kéo lên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm đến mức run rẩy:

“Có vẻ như cậu sống rất tốt nhỉ, Giang Thanh.”

Giang Thanh hoảng hốt nói:

“Anh cứ làm thế này sẽ làm rách mất…”

“Xé—”

Sau một lúc, trong sự tĩnh lặng kỳ lạ, Giang Thanh nhìn chiếc áo sơ mi bị xé rách, những sợi vải đứt rời, khuôn mặt đẹp trai của cậu trông như bị đóng băng.

Cậu không chịu nổi nữa.

Cứu với, tại sao cậu lại phá sản chứ?

Cậu trước đây không quan tâm, nếu không được thì đi hát ở dưới cầu, cậu hát cũng khá, làm ăn xin cũng có thể sống qua ngày. Nhưng bây giờ thật sự không chịu nổi nữa.

Nếu không phải vì phá sản, cậu chẳng phải tham gia chương trình này, và cũng sẽ không phải đối mặt với Thẩm Mộ Tuấn.

【??? Tôi cần một chiếc máy lặp lại, khoan đã, anh thật sự xé áo sao??】

【Thật… thật sự là một cảnh quay có chiều sâu.】

【Một cảnh ngược đãi tột độ dành cho fan…】

Tiêu Ý tiến lên kéo Thẩm Mộ Tuấn ra, Thẩm Mộ Tuấn bị đẩy một cái, loạng choạng nhìn về phía hai người họ, mắt chớp chớp.

Hắn có đôi mi ướt, vẻ mặt từ giận dữ đã chuyển thành lạnh lùng tột độ.

【Đing! Phòng livestream của bạn đã bị đóng do vi phạm quy định】

Tất cả chìm trong bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play