"Chúng ta, vào xem đi" Tiều Nam ở cửa kho hàng quay đầu nói vọng lại, liếc nhìn Lê Kiều rồi nhìn vào bên trong nhà kho, trên mặt viết ra ý muốn "Tôi thực sự muốn cậu đi vào".
Lê Kiều cười nói: "Làm sao cậu nhìn ra trong đó có huân chương?"
"Tôi..." Tiều Nam ù ù cạc cạc mà mở miệng, lúc này hắn cảm thấy đầu mình như bị đóng băng, suy nghĩ và tư duy đều không còn ổn định, một lúc lâu mới nói: "Vừa rồi đèn pin lóe lên, tôi, nhìn thấy."
Lê Kiều lắc lắc chiếc đèn pin trong tay nói: "Nhưng đèn pin không phải ở đây với tôi sao. Khi nãy tôi cũng không chiếy vào đó mà."
Tiều Nam nhìn chằm chằm ánh đèn pin nhấp nháy, nuốt nước miếng, không nói nên lời. Ngược lại, người quay phim đang im lặng theo dõi họ đột nhiên nói: “Truy tìm kho báu không phải là đi loanh quanh rồi chịu khó tìm tòi chút sao? Người trẻ tuổi giờ cái này không làm được cái kia cũng không làm được. Cậu phải tập dũng cảm lên."
Thực tập sinh có da mặt mỏng như vậy càng khiến hắn sinh ra cảm giác muốn chứng tỏ mình mà giảng dạy. Lê Kiều quay đầu nhìn hắn, hơi nhướng mày, thầm nghĩ trong đầu: “Khi sao băng trận được kích hoạt, người thú bất phân. Tao vừa rồi còn đang cố gắng tìm một cái cớ để người vô tội không chịu tai bay vạ gió, giờ thì tốt rồi đỡ phiền hẳn."
Hệ thống gật đầu, "Tui vừa xem qua camera giám sát, người này ở cửa sau khom lưng cúi chào tên Lục Văn kia một hồi, nhận được một phong bao lì xì lớn, nhất định là người đến để giúp hắn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT