"Nhưng nay Thiên giới đã hủy, linh khí tan biến, nhân gian cũng không còn tín ngưỡng..."
Ánh mắt Chúc Dung trở nên sâu xa, chậm rãi chuyển hướng về phía ngoài đám cháy. Ở đó, từng đoàn người đang tất bật cứu hỏa, bận rộn chạy đông chạy tây, tiếng còi xe, tiếng hô gọi loạn cả lên.
Hắn ta nhìn những người phàm trần kia bằng ánh mắt lạnh nhạt mà mờ mịt: "Những con kiến yếu ớt ấy, không chịu nổi một đòn, vậy mà chỉ dựa vào nhân tâm, lại có thể kháng lại thần lực... chẳng phải rất nực cười sao?"
Bạch Cẩm Dục vốn xưa nay đã không thích mấy vị thần tiên đại lão kia lắm. Mấy ngàn năm sống trên mây, chán đời cao cao tại thượng, ba quan đều lệch lạc vặn vẹo. Mỗi lần mở miệng nói chuyện là y như diễn văn tang lễ, phiền muốn chết.
Nhưng lần này, Chúc Dung thật sự đã gây họa.
Nên mắng thì phải mắng.
Bạch Cẩm Dục phản bác ngay: "Đây không phải cái cớ để ngươi tạo ra tai nạn. Nếu thật sự cần nhân loại để duy trì, thì sao ngươi không giúp đỡ họ? Ngươi đường đường là thần, lại đi hù dọa người phàm để hút sợ hãi kiếm năng lượng, không thấy mất mặt sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT