Bạch Cẩm Dục cũng không tiện nói rõ ngay, chỉ mơ hồ đáp: "Cứ vào trong xem kỹ đã."
Từ lúc bước chân vào khu nhà, Tiểu Họa Đấu đã có biểu hiện khác thường. Trong lòng ngực hắn, nó cứ thấp giọng r*n rỉ, như đang nức nở. Nhưng có lẽ nó biết bản thân là giống loài mang hỏa, nên cố gắng không để nước mắt rơi — sợ nếu nước mắt tích tụ ở đâu đó lại gây ra hỏa hoạn.
Bạch Cẩm Dục nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nó, an ủi: "Yên tâm đi, chân tướng rồi sẽ tra ra thôi."
Mấy người băng qua dây cảnh giới, bước vào căn hộ.
Nơi này vốn là một căn phòng nhỏ ấm áp của một cô gái trẻ, giờ đây lại chẳng khác gì đống hoang tàn sau chiến tranh. Tường trần cháy đen, nền nhà phủ đầy tro bụi, góc sofa còn vương lại một con búp bê vải bị thiêu đến không còn đầu — dùng chữ "thảm" cũng khó hình dung nổi.
Tiểu Họa Đấu từ lòng Bạch Cẩm Dục nhảy xuống, tung tăng chạy vào trong buồng, lát sau ngậm ra một vật cháy đen biến dạng, khó mà nhận ra từng là gì.
Cảnh sát Lý Nhân Phong nhíu mày: "Thứ này là...?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT