Bạch Cẩm Dục càng nghĩ càng thấy xót thay cho Hoắc Uyên, trong lòng âm thầm mắng người kia: "Đúng là ngốc! Ngốc nghếch hết phần thiên hạ! Đúng là một tên tiểu bại gia!"
"Nhưng mà... nhẫn đó không phải đồ gia truyền của ngươi sao?" Hắn lẩm bẩm, giọng có chút khó chịu.
Hoắc Uyên chỉ cười: "Chưa từng nói là vậy mà. Chỉ là lời đồn thôi. Nếu thật sự muốn nói rõ, nhẫn đó xuất xứ từ Long Cung, vậy thì đúng ra nó là đồ gia truyền của Tì Hưu. Ta chỉ là ‘vật quy nguyên chủ’ thôi."
Ngẫm kỹ thì cũng hợp lý thật.
Bạch Cẩm Dục tò mò nghiêng đầu: "Vậy rốt cuộc đồ gia truyền của Hoắc thị các ngươi là cái gì?"
Câu này thật sự làm khó Hoắc Uyên.
Bởi vì y... chính là đương gia của Hoắc thị qua bao đời. Mỗi vài chục năm, y lại thay tên đổi họ, lấy thân phận mới, ẩn mình trong bóng tối. Từ đầu đến cuối, Hoắc Uyên vẫn luôn là y, không ai khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play