Thật ra, Bạch Cẩm Dục chỉ là đang hấp thu linh lực, nhân tiện bắt được vài tia cảm xúc từ đối phương mà thôi.
"Cho ngươi một lời khuyên."
Hắn nói, rồi đưa tay chỉ về một hướng trong đám đông: "Đến tìm cô ấy."
Cô gái nhìn theo hướng tay hắn, ngơ ngác: "Đó là... Ảnh hậu Lê. Ta không quen biết cô ấy."
Bạch Cẩm Dục nhún vai: "Ngươi cũng đâu quen ta."
Cô gái nghĩ lại, thấy cũng đúng. Dù gì cũng chỉ là bắt chuyện xã giao, có lẽ thử một lần cũng không sao. Vả lại... không hiểu vì sao, cô lại có một loại niềm tin mơ hồ đối với chàng trai xa lạ này.
Cô lấy hết can đảm, bước đến...
Nửa tiếng sau, bữa tiệc bùng nổ với một tin tức gây chấn động:
[Ảnh hậu Lê đã tìm được con gái ruột thất lạc suốt 20 năm!]
Cô gái ban nãy đang trong cơn xúc động nghẹn ngào vì được nhận lại người thân, chợt nhớ ra điều gì, quay người định cảm ơn vị thanh niên kia, nhưng đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Cô gái khẽ siết chặt tấm danh thiếp trên tay...
...
Bạch Cẩm Dục rời khỏi nơi đông đúc, băng qua hành lang dài trong lâu đài, đi về phía một góc yên tĩnh không người lui tới.
Bước chân hắn nhẹ bẫng như lướt gió, gương mặt cũng dần thay đổi: mái tóc đen chải gọn phía sau bắt đầu từ chân tóc chuyển thành màu trắng. Vài giây sau, một mái tóc trắng mềm mịn buông xõa, phần mái hơi dài được hắn vén nhẹ lên trán.
"Lão bản, linh lực quý giá như vậy, ngài lại đi lãng phí để giúp người xem duyên phận?" Hôi Tước trên vai hắn không vui mà líu ríu.
"Cô gái đó mới khen ngài có mấy câu, đã khiến ngài tiêu tốn mấy giờ linh lực rồi đấy! Chưa thu được gì cả! Cái đuôi ngài cũng sắp lộ ra rồi! Xen vào việc thiên hạ kiểu này, sớm muộn công ty cũng lỗ vốn!"
Bạch Cẩm Dục nhấc nó khỏi vai, gõ nhẹ lên bụng tròn vo của con chim nhỏ: "Bí thư Hôi, bị người ta coi là thú cưng, trong lòng ngươi khó chịu đúng không? Nhưng đừng quên tôn chỉ công ty chúng ta là gì, hử?"
Hôi Tước miễn cưỡng lầm bầm: "Yêu – nhân hòa hợp, cùng nhau phồn vinh..."
"Ngoan, ra ngoài đợi ta." Bạch Cẩm Dục khẽ giơ tay về phía cửa sổ.
Hôi Tước giương cánh, vù một cái bay mất.
Hắn rẽ vào một góc hành lang, lặng lẽ mở cửa một căn phòng không người rồi bước vào trong.
Răng nanh của hắn đã thu lại, đôi mắt chuyển sang màu thủy lam trong vắt như lưu ly, chính giữa đồng tử là một đường thẳng mảnh dựng đứng. Ngũ quan cũng trở nên tinh xảo hơn, từng nét rõ ràng như được điêu khắc...
Dung mạo cùng màu tóc biến đổi khiến hắn mang theo một mạt yêu dã cuồng ngạo, xinh đẹp đến mức khiến người nhìn không dời mắt.
Yêu, dù sao vẫn là yêu.
"Hô hô..."
Trời mùa đông lạnh cắt da, thế mà hai má Bạch Cẩm Dục lại đỏ bừng, nóng đến suýt ngạt thở.
Hắn gỡ nơ cài, vừa buông thắt lưng thì một chiếc đuôi to lông xù xì bật ra khỏi quần áo, lông mềm mại, màu sắc bóng mượt óng ánh, xoè ra đẹp đến động lòng người.
"... Tự dưng uống rượu làm gì không biết."
Vì giúp người mà tiêu hao linh lực vốn đã nhiều, lại thêm tác động của cồn khiến tốc độ linh lực tiêu tán nhanh hơn. Bạch Cẩm Dục cảm thấy không thể kiểm soát nổi sự biến hóa của thân thể.
Hắn ôm lấy chiếc đuôi của mình, cố nén bản năng muốn liếm lông điên cuồng.
Đây chính là vấn đề lớn đầu tiên hắn gặp phải sau khi tỉnh lại.
Hóa hình trở nên khó khăn.
Là đại yêu, Bạch Cẩm Dục đã sớm có thể tùy ý hóa hình. Nhưng không rõ lý do gì, kể từ khi tỉnh dậy trong sơn động, hắn phát hiện mình bị ép quay lại bản thể, pháp lực chỉ còn chưa đến hai tầng.
Dù cố tích tụ linh lực mạnh đến đâu, hắn cũng không thể duy trì hình người quá lâu.
Nếu hoàn toàn biến trở lại bản thể, hậu quả sẽ rất phiền toái...
Hắn sẽ hóa thành một cục lông to chỉ biết nằm đó liếm lông và không còn muốn làm gì khác.
...
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến một vài âm thanh lộn xộn.
"Soái ca, anh không khỏe sao? Để em đỡ anh nha~" Là giọng một cô gái trẻ.
Ngay sau đó là tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông, giọng khàn khàn như đang cố nén chịu điều gì đó: "Tránh ra."
"Không đâu~ Bởi vì..."
Giọng nữ mềm mại cười khẽ vài tiếng: "Anh là... bữa tối em chọn đấy."
"..."
Bạch Cẩm Dục lập tức mở mắt, trong hốc mắt vẫn còn vương chút ẩm ướt của men say. Nghe thấy đoạn đối thoại ấy, hắn khẽ nhướng mày.
Dù cách cả một bức tường, hắn vẫn cảm nhận được ngoài hành lang tràn ngập yêu khí nồng đậm.
Yêu quái cấp thấp không kiềm chế được, muốn tìm đường tắt sao?
Trong xã hội hiện đại, tu luyện phải dùng phương pháp văn minh, gây tổn hại đến sinh mạng người khác là vi phạm pháp luật!
Bạch Cẩm Dục thu lại chiếc đuôi, chỉnh tóc gọn gàng, dọn dẹp sơ qua rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Quả nhiên, ở chỗ rẽ hành lang, trong bóng tối, có hai bóng người, một cao một thấp.
Trời ạ!
Hắn mới đi khuất một chút thôi, người ta đã sắp bị hút đến khô như xác ve rồi!
Gặp loại tiểu yêu vô pháp vô thiên thế này, không cần khách sáo.
Bạch Cẩm Dục không nói một lời, lao lên, xách cổ nữ yêu như xách mèo, rồi quăng mạnh cô ta sang một bên.
"Á đau quá ——!"
Nữ yêu ngã cái bịch xuống đất, bật khóc: "Ai vậy chứ? Ăn hiếp con gái! Không biết thương hoa tiếc ngọc sao?"
Bạch Cẩm Dục khoanh tay, liếc cô ta một cái: "Bớt giả vờ đáng thương trước mặt ta. Với đạo hạnh của ngươi, thừa sức vặn cổ người ta chỉ bằng một ngón tay."
Nữ yêu kia còn rất trẻ, hình người đã hoàn chỉnh, thoạt nhìn như một thiếu nữ mười mấy tuổi. Chỉ là mặt bôi son trát phấn đến không nhìn ra diện mạo thật, tóc nhuộm đủ màu sặc sỡ, ăn mặc hở hang — một tiểu thái muội phản nghịch đúng chuẩn thời thượng.