"Tụ Linh Trận."
Sắc mặt Hoắc Uyên lập tức trầm xuống, giọng cũng nặng hơn: "Rút linh lực trong Côn Luân Thai để ôn dưỡng tiên thể… so với đoạt xá còn độc ác hơn nhiều."
Thần minh ngã xuống, vốn dĩ nên cùng Thiên giới tiêu tán. Thế nhưng kẻ này lại đoạt được một cơ duyên của đại yêu không rõ từ đâu mà có, đem nguyên thần của mình giấu vào Côn Luân Thai của đại yêu, lừa gạt cả Thiên Đạo. Không chỉ vậy, hắn ta còn thu gom vô số Côn Luân Thai chưa kịp phá vỏ, bày thành trận để tụ linh, hút sạch tinh hoa thai thể.
Đại yêu là sủng nhi của Thiên Đạo, một khi phá vỏ tất trở thành cường giả một phương. Nhưng lúc còn là ấu thai lại không có khả năng chống trả, chỉ có thể mặc người chà đạp.
Một khi linh lực trong Côn Luân Thai bị hút cạn, thứ còn lại sẽ bị ném vào nơi linh khí sung túc.
Trước kia, cái Côn Luân Thai được tìm thấy ở Vô Giới Sơn, và cả quả được đặt trong miếu Phượng Hoàng, tám chín phần đều đã bị kẻ này hút sạch linh lực, rồi quẳng ra ngoài như bọt biển để hấp thu thêm linh khí.
Phượng Hoàng coi như may mắn, tự phá vỏ trong miếu thần điểu. Còn cái ở Vô Giới Sơn, nếu không phải Bạch Cẩm Dục phát hiện kịp, đem về Huyền Thanh Cung nuôi dưỡng, thì e rằng sau khi hút đủ linh khí cũng sẽ bị thu hồi, tiếp tục bị lợi dụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play