Trương Tiếu là một pháp y cực kỳ tận tâm. Ông cẩn thận nhặt từng mảnh xương trắng, như thể đang thu nhặt những báu vật quý giá nhất trên đời.
Còn Vương Niệm Bình, tuy hiện tại chưa phải là đạo diễn nổi danh khắp thiên hạ, nhưng rõ ràng anh có tinh thần ham học hỏi và đam mê tìm tòi không biết mệt. Anh cứ thế ngồi xổm một bên, không màng cảnh tượng rối ren xung quanh, cứ thi thoảng lại trò chuyện với Trương Tiếu, hy vọng có thể từ miệng ông mà tìm hiểu được chân tướng sự việc xảy ra hơn hai mươi năm trước.
Ninh Hoan Tâm và Tưởng Lệ Hành cũng vẫn chưa rời đi, chỉ là giữa hai người giữ một khoảng cách nhỏ.
“Anh nghĩ… trong thôn này, có phải đang che giấu một bí mật nào đó không?” – Ninh Hoan Tâm hỏi nhỏ, giọng rất nhẹ, cũng không thật sự mong chờ Tưởng Lệ Hành sẽ trả lời.
Không ngờ anh lại nhíu mày, suy nghĩ thoáng chốc nghiêm túc hẳn lên: “Bí mật sao?”
Anh trầm ngâm vài giây, rồi ánh mắt lóe sáng: “Hôm tôi lái xe đến trấn Trương Gia, bản đồ chỉ một nơi hoàn toàn khác với chỗ chúng ta đang ở. Tôi đi theo chỉ dẫn, đến một nơi cách đây không xa, chỉ cách một con sông nhỏ thôi. Nhưng mà… nơi đó hoang vắng đến rợn người, toàn là những ngôi nhà đổ nát, trông như đã bị bỏ hoang từ rất lâu.”
Nói đến ngôi làng kia, Tưởng Lệ Hành dường như vẫn còn chút ám ảnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT