Không biết có phải do hút thuốc hay không, giọng Vương Niệm Bình nghe khàn khàn, trầm thấp mang theo một tia u ám.
“Khu mộ hoang này ước chừng có ba mươi lăm ngôi mộ, không có bia, cũng chẳng ai đến cúng viếng hay chăm nom. Cô có biết vì sao không?”
Ba mươi lăm ngôi mộ?
Ninh Hoan Tâm nghe Vương Niệm Bình nói, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng cô từng thấy trong mộng. Cô chần chừ lắc đầu: “Vương đạo, vì sao vậy? Chẳng lẽ những người này không có thân nhân, bạn bè sao? Hay là… không ai biết họ là ai?”
Nghe vậy, Vương Niệm Bình khẽ cười, hắn lại rít một hơi thuốc thật sâu, làn khói mờ ảo phả ra: “Khu mộ hoang này đến nay đã hơn ba mươi năm, không người quản lý, cũng chẳng ai dám động vào, bởi vì những người bị chôn ở đây… năm đó đều bị chôn sống!”
Chôn sống!
Ninh Hoan Tâm mở to mắt, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng đáng sợ cô từng thấy trong giấc mơ. Chẳng lẽ… chính là những người ấy bị chôn sống?
“Không ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nghe nói mấy chục năm trước, nơi đây có hai thôn làng liền kề. Chỉ trong một đêm, người của một thôn… đều biến mất. Không, phải nói là… tất cả đã chết. Mảnh hoang mồ này, chính là bằng chứng.”
“Đạo diễn Vương, vậy sao ngài lại biết những người đó là bị chôn sống?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT