Bánh bao lúc này đã nguội. Nhan Lâm mang đi phòng ăn, lấy cái đĩa sạch sẽ, dùng lò vi sóng làm nóng bánh bao. Còn đặc biệt chu đáo pha cho Cố Từ một ly nước ổi.
Cố Từ hưởng thụ sự phục vụ của Nhan Lâm, cũng không ra tay giúp đỡ. Khi Nhan Lâm đi bận rộn, Cố Từ đi dạo trong phòng khách một vòng, liền nhìn thấy bức tranh động viên đó.
“Khi nào vẽ?” Chờ Nhan Lâm trở lại, Cố Từ nhận lấy bánh bao và nước, hỏi anh.
Nhan Lâm cười nói: “Hôm nay mẹ Tiểu Kỳ mang bánh bao đến, tiện thể đưa cho tôi. Tiểu Kỳ vẽ cho tôi.”
“Anh ấy còn biết vẽ tranh sao?” Cái này anh không nghe Nhan Lâm nói qua.
“Ừm, anh ấy học mỹ thuật. Mặc dù luôn nói bản thân trong lớp không được xếp hạng cao, nhưng tôi thấy anh ấy vẽ cũng khá tốt, hơn nữa mỗi lần đều có tiến bộ.” Đối với Kỳ Ban, Nhan Lâm luôn có yêu cầu đặc biệt rộng rãi.
“Vẽ không tồi.” Không nói đến tính nghệ thuật, cũng không nói đến tính chuyên nghiệp, bức tranh này, chỉ cần liếc mắt đầu tiên, ý tứ biểu đạt đã rất rõ ràng, nhân vật đáng yêu, hình ảnh đầy đủ, đối với người ngoài nghề như họ thì đã đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play