Giới cấp cao trong ngành đều biết rằng, nền tảng Tất Âm ban đầu thuộc về một công ty con của Tập đoàn Byte. Thế nhưng, kể từ khi vị thiếu gia của công ty Hồng Hối trở về, quyền sở hữu của nó đã thay đổi.
Tất Âm vốn đã là nền tảng hàng đầu trong lĩnh vực livestream và video ngắn tại Trung Quốc, nay lại được công ty Hồng Hối thu mua. Sự hậu thuẫn khổng lồ về danh tiếng và tài chính đã khiến lượt tải về của nó tăng vọt, có thể nói là lên một tầm cao mới.
Hiện tại, Hồng Hối gần như có thể tuyên bố rằng Tất Âm không còn đối thủ trong nước.
Tất nhiên, đằng sau vẻ ngoài tươi đẹp đó là “mồ hôi và nước mắt” của nhân viên.
Vì vị thiếu gia mới trở về của công ty Hồng Hối đang mạnh mẽ và ráo riết xử lý mọi việc liên quan đến quá trình tái cấu trúc sau khi thu mua công ty.
Người của tổng công ty cũng sắp mệt chết đến nơi rồi.
Ngày nào họ cũng tăng ca cùng vị thiếu gia ở tầng cao nhất đến tận đêm khuya, dù rất tò mò về ông chủ nhưng cũng không còn thời gian mà tám chuyện nữa. Giờ việc sắp xong rồi, họ cũng chẳng còn hào hứng để buôn chuyện.
Trưa hôm đó, vài nhân viên cấp cao lâu năm sau khi ăn xong, ai cũng mệt rã rời, mắt mờ cả đi mà ngả vật ra nghỉ tại chỗ làm.
"… Chiều nay ai sẽ đi đưa bản hợp đồng này cho Yến Tổng đây?" một người cấp cao lẩm bẩm.
Mọi người nhìn nhau.
Yến Dịch Trạch cũng không phải là người hay gây khó dễ hay tính toán chi li với người khác. Ngược lại, ông chủ trẻ tuổi này cực kỳ đẹp trai, cao ráo tuy có hơi lạnh lùng nhưng rất lịch sự, cũng chưa bao giờ nói lời nào coi thường người khác.
Chỉ là ông chủ thực sự yêu cầu quá cao. Một người đàn ông tỉ mỉ, cầu toàn thì ở đâu cũng đòi hỏi sự hoàn hảo, bất kể là với bản thân hay với người khác.
Đến mức mỗi lần thấy anh hơi mím môi tỏ vẻ không hài lòng, mọi người chỉ muốn tim ngừng đập ngay tại chỗ cho rồi.
Lúc cả đám còn đang lưỡng lự thì cửa văn phòng tầng này bất ngờ bị một người mặc vest thường ngày đẩy ra.
Một lãnh đạo khác lập tức như thấy cứu tinh, vội kêu lên: “Giám đốc Kiều! Ngài đến rồi à!”
“Hoan nghênh Giám đốc Kiều! Hoan nghênh Giám đốc Kiều!”
Người vừa đến chính là Kiều Lãng Vũ, bạn nối khố của thiếu gia Yến Dịch Trạch.
Trong khoảng thời gian Yến Tổng mới trở lại, Kiều Lãng Vũ thường xuyên tới công ty thăm hỏi, quan tâm nhân viên, quan trọng hơn là hay giúp mọi người đưa tài liệu. Anh là kiểu thương nhân tinh ranh như cáo, nhưng cư xử thì hòa nhã, thân thiện.
"Ừm, tôi đến rồi," Kiều Lãng Vũ đẩy gọng kính vàng một cái, trên mặt nở một nụ cười tinh quái, "Tôi đến xem Yến Tổng đang làm gì."
Hai hôm trước đã gửi một "món quà lớn", không biết giờ thiếu gia đang làm gì nhỉ.
Tiện tay mang theo vài bản hợp đồng, Kiều Lãng Vũ gõ cửa phòng Yến Dịch Trạch, không đợi trả lời đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Quả nhiên, trong căn văn phòng lớn sạch bóng không một hạt bụi và tỉ mỉ, cầu toàn đó lại vang lên vài tiếng nhạc đột ngột.
Người đàn ông đang ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc rõ ràng là đang làm việc, chỉ là trong máy tính đang phát một âm thanh nền.
"Yo, ông chủ, đang xem livestream đấy à?" Kiều Lãng Vũ nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu rõ, tiện tay đặt hợp đồng lên bàn, "Để tôi xem nào, đang xem cái gì vậy..."
Vừa lúc Kiều Lãng Vũ định lại gần, đã bị cánh tay nổi gân xanh của Yến Dịch Trạch chặn lại.
Yến Dịch Trạch ngước đôi mắt xanh thẫm lên, liếc nhìn Kiều Lãng Vũ một cái.
Trong máy tính, giọng nói ôn hòa của chàng trai trẻ vang lên: "...ừm, mọi người đi theo tôi chỗ này, tôi sẽ hướng dẫn mọi người lấy Thần Đồng hơi khó lấy này."
Mặc dù bị Yến Dịch Trạch ngăn lại, nhưng Kiều Lãng Vũ vẫn nhìn rõ màn hình máy tính. Yến Dịch Trạch đang xem livestream, hơn nữa còn nạp tiền.
Mặc dù số tiền đã nạp đối với họ chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng mà...
Kiều Lãng Vũ nhướng mày, khịt mũi một tiếng.
Yến Dịch Trạch thu tay lại, còn Kiều Lãng Vũ cũng giơ tay lên làm động tác đầu hàng. Một lát sau, anh ta vươn tay xếp lại từng tờ một các tài liệu mình đã làm lộn xộn, rồi nói với giọng hòa nhã, tử tế: "Xin lỗi thiếu gia nhé, đã làm phiền thiếu gia xem livestream rồi."
"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi," một giọng nói hơi lạnh vang lên.
"Khi làm việc thì phải chuyên tâm, lúc nghỉ ngơi xem livestream một chút thì dĩ nhiên là không sao."
Trên thực tế, khi làm việc Yến Dịch Trạch yêu cầu bản thân cực kỳ cao, nói chung anh sẽ không bao giờ để bản thân phân tâm làm việc khác, chỉ có trường hợp của người đang livestream này là ngoại lệ.
Kiều Lãng Vũ trong lòng hiểu rõ sự thật này, thấy trạng thái hiện tại của Yến Dịch Trạch thật "thú vị". Anh ta tặc lưỡi một tiếng, cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: "Thiếu gia, tôi đã đút cơm đến tận miệng rồi, cậu định thổi đến bao giờ mới chịu ăn đây, cho tôi một câu trả lời chính xác đi."
Kiều Lãng Vũ giơ hai ngón tay ra và phân tích: "Lúc đi làm cậu chẳng phải rất quyết đoán sao? Mấy ngày nay bận rộn cũng đã xong rồi, cậu cũng nên bận tâm đến chuyện của mình đi chứ. Cách giải quyết thứ nhất, cậu ta đối với cậu thế nào thì cậu đối lại y như vậy. Năm xưa cậu ta lừa cậu, thì cậu lừa lại. Cậu giả vờ làm một bà chủ để lừa tình cảm của cậu ta, lừa được rồi thì thẳng tay đá đi."
Yến Dịch Trạch: "..."
Mẹ anh là người lai, bản thân anh cũng có một phần tư gen lai, do đó ánh mắt sâu thẳm và đôi đồng tử màu xanh lam của anh gần như mê hoặc lòng người.
Giả gái à? Ý tưởng tồi tệ gì vậy.
Yến Dịch Trạch khẽ nhíu mày, nói với giọng nhàn nhạt: "Không thể nào."
"Được, nếu cậu không muốn giả làm bà chủ cũng được, vậy thì có cách thứ hai," Kiều Lãng Vũ bẻ gập ngón tay, "cậu thẳng thắn hơn một chút, cậu ta lừa cậu lâu như vậy lại còn lừa cả tiền, cậu phong sát cậu ta khỏi Tất Âm đi."
"Không được."
Lần này, câu trả lời dứt khoát, chắc nịch, trong giọng nói hơi khàn và trầm thấp còn có thể nghe ra một chút không vui.
Yến Dịch Trạch đã tìm người đó lâu đến như vậy.
Sự ngạc nhiên, chấn động, đau khổ và phẫn nộ của lúc đó, sau khi thời gian lắng đọng sớm đã biến chất, trở thành một nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
Hai ý tưởng của Kiều Lãng Vũ đều không được.
Đối với Yến Dịch Trạch, buông tay để Khương Tố Ninh đi là điều không thể.
Anh căn bản không hề muốn "báo thù" Khương Tố Ninh.
Anh đã tìm kiếm suốt 5 năm 3 tháng.
Anh chỉ muốn tìm thấy Khương Tố Ninh, tốt nhất là bắt được tên lừa đảo nhỏ này, rồi sau đó...
Yến Dịch Trạch vô thức đưa tay ra, cơ ngực dưới lớp áo sơ mi đen căng lên tạo thành một đường cong và chiếc cà vạt bị anh kéo lỏng ra một chút.
Yết hầu gợi cảm của anh lạnh lùng khẽ chuyển động, đôi mắt tuấn tú thanh nhã, lạnh lùng như "bông hoa trên đỉnh núi cao" khẽ rũ xuống, biên độ phập phồng của lồng ngực cũng mạnh hơn một chút.
Anh phải bắt được Khương Tố Ninh.
Phải khiến Khương Tố Ninh cam tâm tình nguyện để anh bắt.
Kiều Lãng Vũ với vẻ mặt "mình biết ngay mà".
Anh ta vẫn còn hơi ngạc nhiên và khó hiểu: "Này không phải, tôi chỉ muốn biết... 5 năm trước hai người đã tiến triển đến đâu rồi, rốt cuộc vì sao cậu lại cứ chần chừ mãi ở đây, bây giờ còn không nỡ phong sát cậu ta, thậm chí lại còn nạp tiền cho livestream nữa chứ!!"
"Thật sự đã mở mang tầm mắt cho tôi rồi."
"Thật là kỳ lạ!"
Yến Dịch Trạch không nói gì, mắt khẽ rũ xuống, một lát sau ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính với hình ảnh sặc sỡ, lòe loẹt.
5 năm trước đã tiến triển đến mức nào ư?
Đó mới là chuyện thật sự có thể khiến Kiều Lãng Vũ mở mang tầm mắt.
Lúc đó, mẹ của Yến Dịch Trạch vừa mới ly hôn với người chồng cũ, một tên "phượng hoàng nam" hút máu. Lúc đó Yến Dịch Trạch đang học lớp 12, nhưng người cha ruột lại đến trường gây náo loạn một trận để đòi quyền nuôi con, chưa kể còn muốn dẫn anh đến công ty Hồng Hối để gây rối, tố cáo mẹ anh gây ra nhiều tội ác.
(Phượng hoàng nam là đàn ông mang tư tưởng cũ, tiêu chuẩn kép, gánh nặng gia đình kiểu như gia trưởng mà chắc phượng hoàng nam còn ghê hơn.)
Yến Dịch Trạch bị ghê tởm đến mức một thời gian dài không muốn đến trường và công ty, chỉ ở nhà ép bản thân học.
Chứng ám ảnh cưỡng chế và chủ nghĩa hoàn hảo của anh đã đạt đến đỉnh điểm vào lúc đó. Anh cảm thấy ghê tởm với chính bản thân mình vì mình cùng gen với ông ta.
Cuối cùng mẹ Yến không đành lòng nhìn con mình như vậy, đã tải cho anh vài trò chơi, thậm chí còn khuyến khích anh vào các nhóm game, đừng tự dồn mình vào ngõ cụt.
Ban đầu Yến Dịch Trạch không có hứng thú. Niềm vui duy nhất của anh là sưu tập toàn bộ bản đồ và vật phẩm, khiến tài khoản và trang bị trên người đều lấp lánh. Dường như trên trán đã khắc mấy chữ "người ngốc tiền nhiều," nên rất nhiều cô gái õng ẹo, những kẻ giả gái đã đến tán tỉnh anh và đòi tiền.
Anh không mảy may động lòng.
Thế nhưng sau đó lại vấp ngã ở chỗ Khương Tố Ninh.
Những gì Kiều Lãng Vũ biết chỉ là chuyện hời hợt bề ngoài. Năm đó Yến Dịch Trạch gần như đã trao tất cả sự vụng về và dịu dàng của mình cho Khương Tố Ninh.
Yến Dịch Trạch vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được "tình yêu qua mạng", thậm chí là mùi vị của tình yêu. Lúc đó anh chưa giỏi xử lý mọi việc như bây giờ, không thể để ý đến lòng tự trọng của đối phương hay "mối quan hệ bình đẳng" giữa hai người.
Khi đó, trào lưu "ngày Valentine màu sắc" rất phổ biến, vào ngày 14 hàng tháng đều có đủ loại chiêu trò. Vào ngày 14 đầu tiên sau khi họ xác nhận mối quan hệ, Yến Dịch Trạch đã gửi cho “bảo bối” của mình một bao lì xì.
Lúc đó, tuy vẫn còn là học sinh cấp ba nhưng anh đã vung tay chi ra 52.000 tệ.
Ban đầu thiếu gia định chuyển khoản ngân hàng nhưng cảm thấy không có chút "nghi thức" nào, nên đã chuyển qua WeChat.
"...Bảo bối," Yến Dịch Trạch với vẻ mặt lạnh lùng ban đầu vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nhưng anh thấy Kiều Lãng Vũ đều gọi bạn gái mình như vậy, "Bọn họ không phải đều có ảnh chụp màn hình sao, em cũng có thể chụp một tấm."
Anh không biết rằng Khương Tố Ninh đã sợ đến mức trợn tròn mắt.
Khương Tố Ninh đếm từng con số một, phát hiện không phải 5,2 tệ, không phải 52 tệ, mà là 52.000 tệ, cậu sững sờ một lúc lâu không nói nên lời.
"Hửm?"
Giọng nói của Yến Dịch Trạch lúc đó hơi khàn, nghe trẻ hơn một chút.
Bảo bối của anh mãi mà không nhận, anh bắt đầu suy nghĩ, tự hỏi có phải mình gửi ít quá không. Anh nghĩ đến giá của những chiếc túi xách của mẹ mình, trong phút chốc cảm thấy mình không hiểu rõ "thị trường", thế là anh nói tiếp: "Xin lỗi, là anh không hiểu rõ những chuyện này."
— May quá, may quá.
Thiếu gia suýt nữa làm Khương Tố Ninh sợ đến mức tai dựng cả lên. Khương Tố Ninh chỉ là một đứa trẻ nhà bình thường, thẳng thắn mà nói thì có thêm một người mẹ kế, cuộc sống của cậu còn không bằng người bình thường.
Cậu nín thở, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hoàn lại khoản tiền, vừa định nói với Yến Dịch Trạch rằng không cần như vậy...
Yến Dịch Trạch non nớt, thành thật nói: "Bảo bối, em gửi số tài khoản ngân hàng cho anh nhé, hạn mức chuyển khoản của WeChat chỉ có 200.000 tệ thôi, 520.000 tệ không chuyển được."
____
Lời tác giả: Chúc mọi người Tết Dương lịch vui vẻ ~~
Hôm nay cũng là một ngày hy vọng Yến Tổng sẽ chuyển một ít tiền cho tui TvT