Tí tách tí tách, mưa rơi suốt đêm.
Trong vườn, những đóa hoa tử vi đang vào mùa nở rộ, cánh hoa rơi đầy đất thành từng mảnh vụn.
Trời chạng vạng, ánh sáng lờ mờ. Bỗng nhiên, một tiếng sấm rạch ngang không trung, cả bầu trời bừng lên thành một màu tím đen.
Trong căn phòng trẻ em được trang trí tỉ mỉ, Mục Mộc trên giường bỗng mở bừng mắt.
Cơn tim đập dồn dập dữ dội qua đi, cậu ôm ngực ngồi bật dậy, thở hổn hển từng hơi một, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Vừa mới giãy giụa thoát khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết, Mục Mộc lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Căn phòng trẻ em trước mắt — với chủ đề đại dương — vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cậu từng sống ở đây mấy năm khi còn nhỏ, ký ức vốn đã mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy những con sứa treo lơ lửng và mấy chú cá voi nhỏ bằng thủy tinh xanh dương kia, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cậu nhớ rất rõ: căn phòng trẻ em này sau khi cậu lớn lên đã được sửa thành phòng đàn, phòng ngủ của cậu cũng được chuyển lên tầng ba, cạnh phòng các anh chị. Vậy mà bây giờ, sao nó lại đột nhiên quay về dáng vẻ thuở nhỏ?
Hơn nữa... chẳng phải cậu đã ngất trong phòng thí nghiệm sao?
Giây phút ấy, tim nhói lên đau đớn, não choáng váng — Mục Mộc biết chắc mình sắp chết.
Gần đây cậu thường xuyên thức trắng đêm, suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Ngay cả bữa cơm cũng chẳng buồn ăn, mỗi ngày chỉ uống dung dịch dinh dưỡng để miễn cưỡng duy trì thể lực.
Dự án cậu theo đuổi suốt 5 năm vẫn không có đột phá, trong khi giáo sư lại không ngừng thúc giục luận văn. Cậu dần mất kiên nhẫn, chỉ mong nhanh chóng đạt được kết quả, không ngờ lại đẩy cơ thể đến giới hạn và sụp đổ hoàn toàn.
Trước khi mất ý thức hoàn toàn, cậu lướt nhanh qua cả cuộc đời ngắn ngủi của mình — chỉ cảm thấy bản thân thật mờ nhạt, vô dụng khi so với những người xung quanh.
Cha cậu thời trẻ tay trắng lập nghiệp, đến năm 30 tuổi đã vươn lên thành người giàu nhất trong nước.
Mẹ cậu debut từ năm 17 tuổi, vừa đóng bộ phim đầu tiên đã giành giải nữ chính xuất sắc nhất, nhanh chóng leo lên đỉnh cao trong giới giải trí.
Ba anh chị của cậu ai cũng là thiên tài bẩm sinh — trí nhớ siêu phàm, chưa từng rớt điểm tuyệt đối, mỗi người đều có năng khiếu riêng.
Anh cả mới 20 tuổi đã lọt top giới siêu giàu toàn cầu.
Chị hai là bác sĩ xuất chúng, không ca bệnh khó nào làm khó được cô.
Anh ba từ nhỏ đã vùi đầu vào phòng thí nghiệm phát minh, bằng sáng chế lớn nhỏ nhiều đến mức chất dày hơn cả bộ luật hình sự.
Ngay cả cậu bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cậu cũng là thiên tài thực thụ: từ nhỏ đã thành thạo 8 ngôn ngữ, phát minh hệ thống lái tự động giúp giảm mạnh tai nạn giao thông — an toàn và đáng tin hơn cả con người điều khiển. Những năm gần đây, hệ thống ấy đã được phổ biến rộng rãi.
Mới chỉ là giai đoạn khởi đầu, nhưng trong bảng xếp hạng giới nhà giàu, cậu ta đã vọt lên ngay dưới anh cả của Mục Mộc. Vượt qua chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ có cậu… là chẳng có tí thiên phú nào.
Một bài văn cổ phải đọc đi đọc lại mới nhớ được, từ vựng tiếng Anh học trước quên sau, đến cấp ba vẫn thường xuyên bị đề toán – lý làm khó đến mức muốn khóc.
Bởi vì cha mẹ và các anh chị đều là thiên tài có chỉ số thông minh cao, ai cũng mặc định cậu cũng là thiên tài. Chỉ cần bài kiểm tra không được điểm tuyệt đối, giáo viên liền hỏi cậu có phải tâm trạng không tốt hay cố ý làm sai. Nhưng sự thật là… đó đã là kết quả sau khi cậu cố gắng hết sức rồi.
Cậu không muốn trở thành người khác biệt trong nhà, cho nên chỉ có thể cố gắng gấp nhiều lần người thường, không dám thả lỏng một giây nào. Thậm chí ngay cả việc ăn uống hay ngủ cũng cảm thấy là đang lãng phí thời gian.
Nhưng giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận — không có thiên phú chính là không có thiên phú.
Dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với những thiên tài thực sự kia.
Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc cốc, nhưng Mục Mộc vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, chưa hoàn hồn.
Tôn Thanh Lan đẩy cửa bước vào, thấy cậu chủ nhỏ đang ngơ ngác ngồi trên giường.
Đôi mắt đen láy không còn thần thái như trước, khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn cứ như một con búp bê tinh xảo nhưng vô hồn.
Cô cho rằng cậu bị tiếng sấm làm giật mình, liền bật đèn dịu rồi dịu dàng nói:
“Tiểu Mộc tỉnh rồi à, đừng sợ, vừa rồi chỉ là sấm sét thôi.”
Mục Mộc nhìn gương mặt trẻ trung của dì Lan, lại nhìn xuống cơ thể nhỏ xíu của mình, nghi ngờ không biết đây có phải là ảo giác trước khi chết hay không.
Dì Lan rõ ràng đã qua đời trong tai nạn xe vào năm cậu 13 tuổi.
Lúc đưa tang, cậu đã khóc rất lâu.
Cha mẹ cậu luôn bận rộn công việc, hiếm khi về nhà. Các anh chị thì lớn tuổi hơn nhiều, bình thường chẳng ai chơi với cậu, có lẽ vì họ cảm thấy cậu… quá ngu ngốc.
Cậu có rất nhiều người thân, nhưng vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Chính dì Lan là người đã chăm sóc và lớn lên cùng cậu. Nếu không tính đến quan hệ huyết thống, thì dì chính là người thân thiết nhất đời cậu.
Tôn Thanh Lan thấy cậu chủ nhỏ bỗng đỏ hoe mắt, đôi mắt to long lanh nước, dường như sắp khóc đến nơi, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng đều thấy xót xa.
Cô vội vàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng vỗ lưng dỗ dành:
“Có dì Lan ở đây rồi, Mộc Bảo không sợ nhé. Ngoan nào, dì ở bên con, không phải sợ đâu.”
Nghe thấy mùi hương quen thuộc từ người dì, Mục Mộc không muốn rời xa, cứ thế cuộn mình trong vòng tay ấm áp đó. Mắt cậu dần nhòe đi.
Trẻ con thì hốc mắt nông, cuối cùng cậu vẫn bật khóc.
Tôn Thanh Lan ôm cậu một lúc, chợt nhận thấy cơ thể cậu có vẻ hơi nóng — như thể đang sốt, liền lập tức gọi bác sĩ gia đình đến.
Mục Mộc vẫn còn chìm trong cảm xúc, đôi mắt ngấn lệ không chớp lấy một lần, cứ thế nhìn chằm chằm dì Lan, sợ rằng chỉ cần rời mắt một giây, dì sẽ lại biến mất như trước kia.
Tôn Thanh Lan bị ánh mắt của cậu nhìn đến mềm lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, nắm tay bé dỗ:
“Mộc Bảo ngoan, để bác sĩ kiểm tra một chút nhé? Nếu bị bệnh sẽ rất khó chịu đấy.”
Cậu chủ nhỏ từ trước đến nay vốn rất sợ khám bệnh, sợ chích, sợ uống thuốc, mỗi lần đều phải dỗ dành mãi.
Tôn Thanh Lan đã chuẩn bị sẵn tâm lý để dỗ lần nữa — nhưng không ngờ lần này Mộc Mộc lại ngoan ngoãn gật đầu.
Bác sĩ đo nhiệt độ, áp ống nghe lên trước ngực và lưng cậu nghe một lúc, rồi nói:
“Hơi sốt nhẹ, cứ uống thuốc hạ sốt trước đã.”
Sau khi kê đơn, quản gia tiễn bác sĩ ra ngoài rồi báo tin cho ông bà chủ.
Cả hai đều đang bận công tác, giờ này cũng không tiện gọi điện nên đành gửi email.
Tôn Thanh Lan theo lời bác sĩ pha thuốc hạ sốt dạng siro cho trẻ em, bê tới đầu giường định dỗ cậu uống.
Không ngờ cậu chủ nhỏ – vốn luôn chống đối việc uống thuốc – lần này lại chủ động bưng lên, uống một hơi sạch trơn.
Sau đó, cậu lại dùng đôi mắt to ướt nước ngước lên nhìn dì Lan, hàng mi dài còn vương vài giọt nước mắt, vành mắt vẫn đỏ hồng khiến người ta muốn tan chảy.
Tôn Thanh Lan mềm lòng muốn khóc, chỉ hận không thể mang hết những điều tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt cậu.
Cô mỉm cười xoa đầu cậu, khen ngợi chân thành:
“Mộc Bảo giỏi quá! Vừa ngoan lại vừa dũng cảm! Còn giỏi hơn mấy đứa trẻ khác nhiều!”
Mục Mộc được khen thì hơi ngượng, ngẩng đầu lên cười với dì Lan.
Cậu vốn đã rất xinh xắn — tóc đen mắt sáng, da trắng mịn, khuôn mặt còn phúng phính nét trẻ con, giống như một búp bê sứ tinh xảo. Mỗi lần cười càng khiến người ta không thể kháng cự nổi.
Không chỉ dì Lan, ngay cả quản gia – vốn là người độc thân 28 tuổi – cũng thấy rung động, bỗng dưng trỗi dậy bản năng làm cha, dù bản thân còn chưa có con.
Thuốc có thành phần gây buồn ngủ, Mục Mộc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi tỉnh lại, cậu liền thấy cha mình – Thịnh Hạo Tồn đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng trẻ em, dáng người cao lớn trông chật chội đến buồn cười, vừa chăm chú trả lời email trên máy tính bảng.
Thịnh Hạo Tồn vừa xử lý xong email, ngẩng lên đã thấy con trai đang nhìn chằm chằm mình — đôi mắt to giống hệt mẹ nó, ánh mắt vừa mới lạ vừa hoài niệm, thậm chí còn như muốn cười.
Anh đặt ipad xuống, bước đến bên giường, một gối quỳ xuống sát cậu, vươn tay sờ trán rồi nói:
“Hết sốt gần hết rồi. Dậy ăn cơm thôi.”
Mục Mộc nhìn gương mặt trẻ trung, tuấn tú của cha, nghi ngờ không biết đây có phải là ảo ảnh.
Cậu không nhớ mình từng có ký ức như vậy khi còn nhỏ — cha suốt ngày bận rộn công việc, sao có thể vì cậu bị sốt mà chạy về nhà chăm?
Chẳng lẽ sau khi chết, linh hồn cậu đã xuyên về dòng thời gian song song?
Mà con người có thật sự tồn tại linh hồn không? Nếu có, làm sao tinh thần có thể tách khỏi vật chất mà tồn tại?
Những điều này thật sự rất khó dùng khoa học hiện tại để lý giải.
Mục Mộc ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi cẩn thận gọi một tiếng:
“Ba ba…?”
Giọng trẻ con mềm mại vang bên tai, ngữ khí mang theo rõ ràng sự không chắc chắn.
Thịnh Hạo Tồn khựng lại, không dám tin nhìn con:
“Nhóc con sốt đến lú lẫn rồi à? Mới mấy tháng không gặp mà nhận không ra ba hả?”
Nói xong liền bế cậu lên, kẹp dưới cánh tay bước ra khỏi phòng:
“Đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra ăn cơm, ba ba chờ con nãy giờ rồi đấy!”
Mục Mộc choáng váng bị đặt vào phòng tắm. Chậu rửa mặt trong phòng trẻ em khá thấp, với chiều cao của cậu bây giờ cũng có thể với tới.
Cậu tự mình rửa mặt, đánh răng bằng bàn chải điện rất nghiêm túc. Xong xuôi, cậu bước ra nói:
“Ba ba, con rửa xong rồi.”
Thịnh Hạo Tồn nhìn cậu con trai bé như nắm cơm chưa cao đến đầu gối mình, bất giác nghi ngờ: một đứa nhỏ như vậy có thể tự rửa mặt thật sao?
Anh bắt đầu thấy mình vừa rồi có nên gọi bảo mẫu tới giúp thì hơn…
Tuy rằng con nít trong nhà họ đều rất thông minh, ba đứa trước ai cũng từ nhỏ đã có thể tự lập, vậy nên đứa út chắc cũng không thành vấn đề.
Thịnh Hạo Tồn đè nén chút nghi ngờ trong lòng, bế cậu con trai út đi về phía phòng ăn.
Ngày thường anh quả thật rất bận, thường xuyên phải đi công tác xa. Lần này vừa từ nước ngoài trở về, quản gia nói cậu nhóc bị sốt, mẹ đứa nhỏ cũng gọi điện bảo anh về xem tình hình, nên anh đã hoãn lại cuộc họp hôm nay, tranh thủ về nhà.
Lúc ăn cơm, anh thấy con trai út cứ thi thoảng lại len lén liếc nhìn mình, giống như đang cố gắng nhớ xem ba mình trông như thế nào. Điều này khiến Thịnh Hạo Tồn hơi áy náy. Anh gắp cho con một đũa rau xanh, rồi chậm rãi hỏi:
“Mộc Mộc, con còn nhớ mặt mẹ trông như thế nào không?”
Mục Mộc gật đầu, giọng thắc mắc:
“Con nhớ mà.”
Thịnh Hạo Tồn không tin lắm, liền mở điện thoại ra mấy tấm ảnh, đưa cho con xem, bảo chỉ đúng người là mẹ.
Mục Mộc hơi khó hiểu liếc nhìn ba một cái, nhưng vẫn rất phối hợp chỉ ngay ảnh của mẹ.
Trong ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo, mặc váy dạ hội màu đỏ rượu tinh xảo, kết hợp cùng nữ trang cao cấp nổi bật, khí chất sang trọng và quý phái.
Lớp trang điểm có vẻ đậm, nhưng rất hợp với gương mặt cô. Cô cười trước ống kính, nụ cười đầy cuốn hút kiểu phụ nữ trưởng thành — chỉ cần nhìn một cái là không thể rời mắt.
Hình tượng này khác xa với hình ảnh thường ngày của Mục Bội Chi ở nhà.
Nhưng Mục Mộc từng xem hết tất cả phim của mẹ, trên mạng có ảnh gì của mẹ, cậu đều cẩn thận lưu lại, thi thoảng lại lôi ra xem nên làm sao mà không nhận ra được?
Thịnh Hạo Tồn thấy vậy, mặt không đổi sắc thu lại điện thoại, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Quay đầu liền nhắn tin than thở với vợ:
“Con trai nhỏ của chúng ta đến ba nó còn không nhận ra!”
Rõ ràng mẹ nó cũng vì quay phim mà mấy tháng liền không về nhà, nhưng nhóc lại dễ dàng nhận ra mẹ dù ăn mặc lộng lẫy. Vậy mà lại không quen mặt ông bố đơn giản, bình thường này.
Sự thiên lệch rõ ràng này thật khiến ông bố đau lòng!
Mục Mộc cúi đầu nhìn đĩa rau xanh trong chén — là loại cải trắng nhỏ mà hồi nhỏ cậu ghét nhất.
Nhưng bây giờ cậu là một người trưởng thành, không thể kén ăn như trẻ con được nữa.
Hơn nữa... đây là món ba gắp cho mình.
Tuy ba không nhớ khẩu vị của mình khiến cậu có chút buồn lòng, nhưng đã lâu lắm rồi cậu mới được cùng ba ăn cơm thế này, lại còn được ba tự tay gắp cho — chuyện quý giá biết bao.
Nếu đây không phải là một giấc mơ trước khi chết, thì lần này nhất định cậu phải trân trọng thân thể mình hơn.
Thịnh Hạo Tồn gửi tin xong, không thấy vợ trả lời, đoán Mục Bội Chi chắc vẫn đang quay phim. Anh cất điện thoại, định tiếp tục ăn, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy nhóc con đối diện đang nhăn mặt, cố gắng ăn miếng rau xanh anh vừa gắp.
Hai má phồng lên, trông như một con sóc nhỏ đang cố nhai — mà còn đáng yêu hơn cả sóc thật.
Thịnh Hạo Tồn chợt nhớ ra: nhóc này hình như cực kỳ ghét loại rau đó, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn ăn vào!
Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì kích động muốn chết, còn lén chụp lại một tấm ảnh, hí hửng gửi cho vợ khoe:
“Cưng à mau xem! Món này là anh gắp đấy! Con ghét nhất là cải trắng nhỏ, thế mà vẫn ăn ngon lành! Con trai vẫn là thương ba nó nhất!”