Lương Tu Hiền đầu như bị ong đốt, ngay lập tức nổi đóa: “Ai ui cha, chẳng phải là cô Tiêu Vi đây sao?”
“Anh còn dám mở miệng à!” Tiêu Vi sau khi đã đấm gã tra nam một cú thì gan to hẳn lên, tuy rằng Lương Tu Hiền cao hơn cô cả một cái đầu, nhưng vẫn bị cô nắm chặt cổ áo, kéo lên: “Lúc ở Sát, anh dám đối xử với bọn tôi như vậy à!”
“Ai ai ai, nghe tôi giải thích đã, cho tôi giải thích đi mà.” Lương Tu Hiền sợ cô nổi khùng, liền vội vàng lùi bước.
Không nói thì thôi, vừa nói Tiêu Vi lập tức trừng to mắt: Chẳng lẽ mấy gã tra nam đều dùng chung một câu sao? Vì sao ai cũng nói đúng một câu này vậy hả!
Thấy ngay phản ứng này của cô, Lương Tu Hiền biết cô lại sắp nổi nóng. Thôi thì nổi giận thì cứ nổi đi, dù sao cô cũng chẳng gây được bao nhiêu sát thương, cùng lắm thì mắng anh ta mấy câu. Kết quả là chưa kịp đợi Tiêu Vi nói câu tiếp theo, chỉ thấy cô trực tiếp gỡ balo từ hai vai xuống.
Kệ, gỡ thì gỡ. Dù sao lúc ở Sát mình không cứu cô, đáng đời bị đánh, hơn nữa… một cô gái nhỏ đeo balo, thì nặng được mấy ký chứ, cùng lắm đau tí là hết...
Ầm! Ngay sau đó, Lương Tu Hiền nghe rõ mồn một tiếng đầu mình va vào vật cứng – vang lên rợn óc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT