Không sai, trên bề mặt bóng loáng của tấm gương có một lớp gì đó rất khó phát hiện, chỉ dày chừng một milimet.
Chuyện này thực sự khó mà lý giải. Tuy nhìn không rõ lớp đen nhánh đó có hình dáng như gai hay không, nhưng nếu có hình dạng như thế thì lẽ ra phải mọc trên cơ thể sinh vật sống. Gương thì làm gì có sinh mệnh, sao lại có thể bị bám vào như vậy? Rốt cuộc trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì? Còn cái bóng người dài ngoằng đầy gai nhọn kia là ai?
Chưa kịp để Chung Ngôn suy nghĩ cho ra lẽ, “ầm” một tiếng vang phá tan sự yên lặng trong phòng. Chung Ngôn lập tức xoay người lại, đèn pin điện thoại cũng chuyển hướng theo. Trên mặt đất là một khung ảnh lớn bị rơi xuống, mảnh pha lê vỡ văng tung tóe đầy sàn. Thì ra là khung ảnh chụp chung của hai người rơi xuống. Cùng lúc đó, móc sắt phía sau treo ảnh cũng rơi theo.
“Không sao chứ?!” Nghe thấy tiếng động, Phi Luyện vọt vào như tên bắn.
“Không sao.” Chung Ngôn lắc đầu, “Mấy người có tìm được gì không?”
Bạch Chỉ cũng nghe tiếng chạy tới: “Không có. Phòng này cảnh sát đã kiểm tra kỹ, cũng mang đi không ít đồ, chắc để phục vụ giám định xem có phải là tự sát hay không. Còn cậu có phát hiện gì không?”
“Phát hiện thì... là cái phòng này bị thấm nước.” Chung Ngôn chỉ lên trần nhà, “Còn nữa, gương thì bị đâm xuyên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play