Tần Linh đã tính toán, đã nhẫn nhịn rất nhiều, chỉ là không nghĩ sẽ để lộ dấu vết trước mặt Tiểu Ngôn. Nhưng y dù có nhẫn nhịn, có tính toán thế nào cũng không thể chống lại thời gian. Khi ngụm máu kia phun ra, y đã biết, thời khắc của mình đã đến.
"Xin lỗi, Tiểu Ngôn." Hắn đã hao tổn tâm cơ dùng đủ mọi cách để kéo dài sự sống cho mình, nhưng cuối cùng vẫn... Tần Linh nhìn về phía Chung Ngôn, ngay khoảnh khắc hắn vọt tới trước mặt, vững vàng đỡ lấy y, y nhắm mắt lại, hoàn toàn ngất đi.
Khi y tỉnh lại, trời đã tối.
Trong phòng thắp hàng chục cây nến, sáng trưng mọi ngóc ngách. Nguyên Mặc và Tiểu Thúy đang bận rộn ở bên ngoài, còn người mà y luôn tâm niệm thì ngồi sững sờ trên mép giường, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì, ngay cả trầm hương yêu thích nhất cũng quên không thắp. Tần Linh từ từ đưa tay về phía hắn, khàn khàn cất lời: "Đừng vì anh mà đau khổ."
Chung Ngôn như vừa tỉnh mộng, run rẩy nhìn về phía đầu giường rồi bật cười: "Nói linh tinh gì đấy, em vừa bắt mạch cho anh, không sao cả."
Đến lúc này mà hắn còn muốn giấu giếm mình, Tần Linh cũng không biết nên nói Tiểu Ngôn thông minh hay ngốc nghếch: "Anh đã biết hết rồi."
"Anh biết cái gì mà biết, nói bậy." Chung Ngôn bưng chén rượu đã nguội trên đầu giường, "Đến lúc uống thuốc rồi, nào, em đút cho anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play