Nửa nén hương sau, tất cả mọi người trong sân đều đứng bên cạnh bãi cỏ, cẩn thận phân tích xem dấu vết trên mặt đất là gì.
Nhưng cuối cùng không chỉ các đại nha hoàn không nhận ra, Nguyên Mặc và Tiểu Thúy không nhận ra, Chung Ngôn không nhận ra, ngay cả Trần Trúc Bạch cũng bó tay.
“Trông giống dấu vết của Liễu Tiên, nhưng không đúng.” Trần Trúc Bạch vẫn ôm Tần Dật trong lòng, sợ đứa trẻ quấy khóc nên đưa cho nó một sợi tóc dài để chơi. “Nếu là Liễu Tiên, dấu vết sẽ không ngắn như vậy.”
Cỏ xanh mọc thành từng thảm, được Đồng Hoa chăm sóc vô cùng rậm rạp. Đặc biệt là sau cơn mưa, mặt trời chói chang, những hạt cỏ đã no nước một khi gặp ánh nắng liền đâm chồi nảy lộc, trông thấy rõ chúng cao lên. Hiện tại có một vết hằn dài, khoảng bằng một người. Những cọng cỏ bị đè bẹp đã gãy ngang, không thể đứng thẳng lên được.
Đồng Hoa ngồi xổm xuống xem xét, đau lòng đến sắp rơi nước mắt. Thần Nông không thể nhìn thấy cây cỏ bị tổn hại, khi chúng đau cậu có thể nghe thấy.
“Tại sao lại như vậy, những mầm non mới mọc ra khó khăn lắm, còn chưa kịp lớn sao mà” Đồng Hoa mắt rưng rưng, ngay cả khi nhìn từ phía sau đầu cậu cũng có thể thấy sự đau lòng tràn ngập. “Nhưng cái này cũng không đúng. Thiếu nãi nãi, ngài xem…”
Cậu cầm một cọng cỏ nhỏ đã chết, tủi thân như thể đang mách tội với Chung Ngôn: “Những sinh vật này thực ra không yếu ớt đến thế. Bị giẫm hay bị ăn, phần còn lại vẫn có thể đứng dậy. Tại sao nhìn nó còn sống mà lại không thể đứng lên được ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT