Thẳng đến khi bị Phi Luyện ném lên giường, Chung Ngôn mới nhận ra mình đã hiểu lầm ý của y: “Khoan đã, tôi nói có thể ngủ cùng nhau là ngủ theo kiểu nằm yên, không phải cái kiểu ngủ kia.”
Phi Luyện ngơ ngác nhìn hắn: “Tôi chỉ muốn nằm yên ngủ cùng nhau thôi mà, chẳng lẽ sư tổ còn muốn ngủ hôn?”
Thật là tự làm tự chịu! Chung Ngôn cũng không biết Phi Luyện học mấy lời này ở đâu, nhưng dù sao cũng phải lăn ra mép giường trước đã. “Vậy thì phải ngoan ngoãn ngủ thôi, nếu không tôi sẽ tống cổ anh ra ngoài.”
“Cậu thật vô tình.” Phi Luyện từ từ bò lên giường, nằm ở mép giường lẩm bẩm, “Không những không nói ngủ ngon với tôi, còn muốn tống cổ tôi ra ngoài nữa.”
Y vừa nằm xuống, cả cái giường liền nhỏ đi hẳn một vòng, ngang ngược và trẻ con chiếm một phần lớn diện tích. Chung Ngôn bị y ép sát vào góc tường, thân thể gầy gò áp chặt vào bức tường trắng phía sau, có chút khó thở.
Hắn chưa từng nhận ra thân thể Phi Luyện lại rắn chắc và cao lớn đến vậy. Hắn luôn bị gương mặt của y đánh lừa, cứ nghĩ y vẫn là một đứa trẻ con. Không biết từ lúc nào, ánh mắt y nhìn hắn không còn đơn thuần chỉ có sự sùng bái nữa.
Hai người nằm song song, nhưng lại rất cẩn thận, sợ rằng một cử động nhỏ cũng sẽ đẩy đối phương xuống giường. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ trở thành chất xúc tác giúp họ dễ ngủ hơn. Cả hai cùng nhắm mắt lại. Chung Ngôn không chắc Phi Luyện đã ngủ chưa, nhưng hắn thực sự không còn chút buồn ngủ nào. Hắn rất muốn quay sang nhìn Phi Luyện, nhưng lại sợ rằng động tác ấy sẽ đánh thức y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT