Tần Linh ngồi ở mép giường, tự nhiên cũng thấy được con cá chạch đó. Y tuy không hiểu nhiều, nhưng ghi nhớ lời Tiểu Ngôn nói rất kỹ.
Cá chạch là trụy long, không dễ nuôi, có tính cách của rồng nhưng không có khí vận của rồng, nên chỉ có thể sống trong bùn lầy để tồn tại. Nó khó nhận chủ và tính khí hung ác, nhưng nếu nuôi thành linh sủng thì cũng có tác dụng, đó là bảo vệ khí vận.
Nói cách khác, thứ này có thể mượn vận và cũng có thể bảo vệ vận. Lúc này nó phản ứng dữ dội như vậy, chắc chắn là có kẻ đang giở trò, muốn ra tay với khí vận của y.
Chung Ngôn bước lên một bước nhặt con cá chạch lên. Con này lớn hơn con trong lu nước rất nhiều, chỉ trong mấy tháng đã dài gấp đôi, đã dài bằng một cánh tay. Nó lớn lên từ lúc nào? Chung Ngôn không hề hay biết, vì ngày thường đều là Tần Linh chăm sóc chúng, chúng lại luôn trốn trong bùn nước bẩn thỉu, chỉ ló ra cái đầu.
“Anh đã nuôi nó như thế nào vậy?” Chung Ngôn lật con cá chạch lại, vừa nhìn đã thấy có chuyện không ổn. Bụng con cá chạch có một vết rách rất dài.
Vết rách này sâu lạ thường, từ miệng nó nứt đến tận đuôi, như thể có người muốn mổ bụng nó, lột sống cả lớp da. Nó đã thoi thóp, nhưng vẫn hung dữ, như muốn dùng hơi thở cuối cùng để cắn một miếng thịt của kẻ khác, ăn no rồi lên đường.
Trong nôi, bé Tần Dật đúng lúc này khóc đến tỉnh. Tần Linh lập tức đưa tay ra bế, vừa vỗ vừa dỗ dành. Động tác của y còn vụng về, tuy tối qua đã học nhưng vẫn chưa có kinh nghiệm. Vẻ mặt y nghiêm túc như đang bế một chiếc bình sứ dễ vỡ, chỉ sợ không cẩn thận là chiếc bình sẽ tan vỡ trong vòng tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT