Nước mưa dường như càng dày đặc hơn, Tiêu Vi ngước nhìn bầu trời, những đám mây đen đang đè nặng xuống. Và trong tiếng mưa này, chắc chắn có lẫn một âm thanh mà cô chưa bao giờ nghe thấy.
Giống như tiếng gầm của một dã thú viễn cổ đang lượn lờ trên không trung, trầm hùng và xa xăm, vang vọng mãi không tan. Sau đó, một tiếng sấm vang lên, che lấp âm thanh đó, khiến người ta chỉ nghĩ rằng vừa nãy mình đã nghe nhầm.
Vừa đến dưới lầu bệnh viện số 6, Chung Ngôn cũng nghe thấy âm thanh này. Hắn phấn khích nhìn lên đầu, âm huyết lạnh băng như thể đang sôi trào. Những hạt mưa lớn đập vào mắt hắn, nhưng không sao, hắn vẫn mở to hai mắt, tĩnh tâm chờ đợi phép màu.
Âm thanh đó, là tiếng rồng ngâm!
Quả nhiên, thành phố Sùng Quang có một con cá chép đắc đạo sắp nhảy Long Môn. Không biết là ai đã nuôi dưỡng, mà lại tu luyện được phúc lợi lớn như vậy!
Những giọt mưa rơi liên tục xuống người Chung Ngôn, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy hơi đau. Trước mắt dường như bốc lên đầy hơi nước, đưa hắn vào một ảo giác vô cùng cao cả và sâu sắc. Hắn đứng trên đỉnh núi, dưới chân là nơi sông nước hội tụ. Khí rồng màu đen như mực tàu nhỏ vào dòng nước, dần dần tan ra. Trong một làn gió, nó biến thành khói nhẹ, bay vút lên, cuối cùng ẩn vào bầu trời vô định.
Một người đàn ông đứng ngay trước mặt hắn, cao lớn và uy nghiêm, lưng trần. Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Chung Ngôn vẫn cảm nhận được pháp tướng trang trọng của y. Con mặc long đã phi thăng để lại dấu vết vảy rồng trên lưng y. Y đưa tay về phía trước: “Nhìn xem, đó là rồng. Một con rồng xuất hiện, trăm năm mưa thuận gió hòa, ngũ cốc phong đăng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT