Một đóa hoa bìm bịp đỏ tươi, một loài hoa bình thường đến mức ở chợ hoa cũng không bán được bao nhiêu tiền, hoặc có lẽ loại này vốn không vào được chợ hoa. Nhìn khắp thành phố Sùng Quang, nó cũng không có quá nhiều sự tồn tại.
Thế nhưng Phi Luyện đã hái trộm nó, giờ đây nâng niu nó đến trước mặt sư tổ, gần như sắp chạm vào chóp mũi Chung Ngôn.
“Anh đi đâu vậy?” Chung Ngôn nhìn bàn tay nhỏ hơi ướt của y, từ từ ngồi dậy. Bên đầu giường có thắp một ngọn nến hương, hắn cầm ngọn nến lại gần, đẩy cơ thể nhỏ nhắn của Phi Luyện về phía ngọn nến.
“Sau này khi tôi ngủ, anh không được chạy lung tung nữa.” Chung Ngôn rất cẩn thận. “Năm nay thành phố Sùng Quang không thích hợp, cơn mưa này cũng không thích hợp nốt. Làm gì có thời tiết này mà lại mưa nhiều như vậy.”
“Tôi không chạy lung tung, tôi chỉ đi hái hoa thôi.” Phi Luyện cố ý đổi từ "trộm" thành "hái". Nhưng trong ý thức của quỷ, không có khái niệm "trộm cắp".
Khi y lấy không ai ngăn cản, nên không phải trộm. Hơn nữa, vạn vật trên đời đều nương tựa vào tự nhiên, con người lấy mọi thứ từ tự nhiên chẳng phải cũng là trộm sao?
“Được rồi, anh hái hoa làm gì?” Chung Ngôn nhìn đóa hoa bìm bịp nhỏ nhắn rất thích thú, liền cầm lấy cài lên đầu, vuốt tóc mai một cái. Phi Luyện sưởi tay bên lửa, nhưng không quên lén nhìn sư tổ, cuối cùng dưới ánh nến, y nhỏ giọng nhưng nghiêm túc bày tỏ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play