Đêm đã hoàn toàn buông xuống, cảnh tuyết ngoài cửa sổ cũng trở nên dịu dàng một cách lạ thường. Tần Linh đặt cá chạch xuống dưới cửa sổ, cố ý để nó hứng ánh trăng.
"Cũng không biết cần bao lâu để hấp thu ánh trăng, để bọn mày có thể thông minh hơn một chút." Tần Linh dùng ngón tay chọc chọc cá chạch, linh tính của chúng kém xa so với cá chép vàng. Nhưng Tiểu Ngôn nói cá chạch có "long tính," có lẽ nuôi lâu sẽ thấy được.
Bỗng nhiên, Tần Linh ngửi thấy một mùi hương hoa. Hắn nhìn về phía lư hương, hỏi Nguyên Mặc đang bưng trà cho mình: "Có phải thắp sai hương rồi không?"
"A?" Nguyên Mặc ngơ ngác.
"Cái đầu óc này của em kìa, chỉ nhớ chơi thôi." Tần Linh dùng quạt nhẹ nhàng gõ lên đầu Nguyên Mặc. Cái túi thơm tròn như bánh bao lắc lư, trông không hợp với chiếc quạt chút nào. "Thiếu nãi nãi của các em thích trầm hương, nàng không thắp hương hoa, quên rồi sao?"
"He he, hương này không phải em thắp, là thiếu nãi nãi thắp đấy ạ." Nguyên Mặc xoa đầu nói.
"Chính nàng thắp? Thật kỳ quái." Tần Linh mân mê chiếc quạt độc đáo của mình, lầm bầm. Bỗng nhiên y nhớ ra mình vẫn chưa được ăn món hồ lô sơn tra hắn đã mua, thế là lại gõ vào đầu Nguyên Mặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play