Tần Linh bị hắn kéo chạy vài bước, đến cổng viện đã thở hổn hển. Nhưng y cũng kinh ngạc với sự thay đổi của cơ thể mình, y lại… có thể chạy được sao?
Đã lâu lắm rồi y chưa từng chạy, ngày thường đều là ngồi xe lăn, thỉnh thoảng mới đi bộ. Chạy đối với Tần Linh mà nói chỉ là một giấc mơ, hồi nhỏ y có chạy, sau này liền quên mất cảm giác đó. Mấy năm ốm đau đó y thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có còn đi lại được không, vậy mà bây giờ lại có thể chạy.
Vẫn là Tiểu Ngôn kéo y chạy, giống như cuộc đời y, rõ ràng đã rơi vào ngõ cụt, nhưng lại được Tiểu Ngôn tự tay vực dậy. Y đột nhiên nghĩ, nếu có thể cả đời bình an như vậy thì thật tốt, bất kể hắn có phải là nữ tử hay không, chỉ cần hai người toàn tâm toàn ý, ai nói không phải là vợ chồng đâu.
Nhưng niềm vui này không kéo dài được bao lâu, cả hai cùng nhau sững sờ tại chỗ. Lúc này rõ ràng đã đến lúc thắp đèn, nhưng sân chỉ có một mảng đen kịt, ánh sáng duy nhất là chiếc đèn lồng trong tay gã sai vặt bên ngoài, chỉ có thể mờ ảo chiếu sáng một khoảng nhỏ đường lát đá dưới chân.
“Xuân Chi?” Chung Ngôn vội vã muốn chứng minh suy nghĩ của mình là sai, “Hạ Lộ?”
Hắn gọi tên các nàng, những cô gái hoạt bát tươi tắn như vậy, sao bây giờ lại không thấy đâu?
“Các em đâu rồi?” Chung Ngôn lại gọi hai lần, “Thu Cốc? Đông Hoa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT