Chung Ngôn đã trải qua lần ngây ngô thứ hai trong ngày.
Lần đầu là khi biết Tần Thủ Nghiệp và Hà Thanh Liên trở về, lần thứ hai chính là lúc này. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Linh, vẫn không thể nhìn ra chút khác thường nào từ trong ánh mắt đó, vẫn thanh triệt như thường ngày, khiến người ta liếc mắt một cái là thấy đáy.
Chỉ là những lời y nói ra, khiến con quỷ này trong lòng không yên.
Chung Ngôn lặng lẽ quay mặt đi, cuộc hôn nhân này, mình đã quá mệt mỏi rồi.
Lại còn đi tìm thuốc, sao y lại có thể dùng một gương mặt thanh triệt như vậy để nói ra những lời đó? Chung Ngôn nhìn về phía rừng trúc của họ, bỗng một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, mình quả nhiên không thể đoán được nhân tính.
Nỗi buồn này cứ đeo bám hắn, cho đến bữa tối khi hắn mang đến món canh gà bụng heo. Canh đã có màu trắng đục, lại được hầm cùng với phục linh, Hoài Sơn, hạt sen chờ đến khi gần ra khỏi nồi thì lại thêm bạch quả và củ cải, bụng heo được cắt thành khối vuông, cả con gà được chặt thành những miếng nhỏ dễ ăn, cuối cùng là nêm nếm gia vị. Canh đậm đặc ăn kèm với sợi mì mỏng, mì ngân ti mềm mại nằm cuộn tròn trong chén, khiến người ta không dám dùng lực mà gắp đứt, bụng heo và thịt gà cũng được hầm đến độ vừa vặn, mềm nhừ mà không ngán.
Mang về suốt dọc đường, Nguyên Mặc không ngừng than vãn, thiếu gia thật có phúc, giờ có thể ăn được nhiều như vậy. Mấy năm trước mỗi ngày khiến thiếu gia chịu há miệng đều phải dỗ dành, vẫn là thiếu nãi nãi có bản lĩnh!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play