Mặc dù cái ôm đến bất ngờ, nhưng Tần Linh vẫn ôm chặt lấy Chung Ngôn. "Em sao vậy... Chẳng lẽ bị bóng đè à?"
Y vội nhìn sang Tiểu Thúy, Tiểu Thúy lắc đầu không hiểu, không thấy thiếu nãi nãi bị bóng đè. Ngài ấy ngủ rất ngon, thậm chí còn không trở mình.
Vậy rốt cuộc là sao? Tần Linh càng thêm không hiểu, nhưng cũng không bận tâm trong phòng còn có khách lạ. "Không sao, tỉnh lại là tốt rồi. Bóng đè chỉ là ảo giác, tỉnh lại là tốt rồi."
Chung Ngôn hoàn toàn không nghe lọt tai. Mơ hay bóng đè gì, hắn căn bản không nhớ. Giấc ngủ vừa rồi thật ngon lành, không bị mộng mị quấy rầy, khiến những mệt mỏi gần đây của hắn tan biến. Thường ngày ngủ vài canh giờ hắn cũng chẳng để tâm, từ nhỏ đã là một quỷ đói ham ăn ham ngủ. Hắn còn nhớ hồi nhỏ, hắn từng ngủ trong một ngôi mộ của người khác suốt ba, bốn ngày. Đói thì ngủ, ăn no cũng ngủ, đôi khi bị người ta cõng trên vai, hắn cũng mơ màng mà ngủ.
Người cõng hắn, có lẽ là mẹ, đã cõng hắn đi rất nhiều nơi.
Cho đến trước khi gả vào nhà họ Tần, Chung Ngôn không nghĩ rằng ham ngủ là một khuyết điểm lớn. Nhưng bây giờ hắn sợ, hắn hận không thể không ngủ mỗi ngày, có thể tỉnh thêm một khắc cũng tốt. Đơn giản vì mạng của Tần Linh là được nối dài, là giả dương thọ, không biết lúc nào sẽ đứt.
Trong những giờ phút hữu hạn này, sao hắn còn có thể ngủ lâu như vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play