Tống Tu Văn run rẩy kéo vạt áo, miễn cưỡng thi lễ, rồi lại run rẩy hướng các vị phu nhân thỉnh tội.
Người đời vốn vậy, Đại phu nhân cũng không làm khó dễ. Đến chỗ Thẩm Vân Tây, nàng nhận lấy lễ vật tạ tội Tống Tu Văn đưa tới. Bàn tay vừa chạm vào, những hình ảnh ngày ấy chợt ùa về, nàng khẽ xuýt xoa một tiếng.
Hóa ra, ngày ấy Phúc Xương trưởng công chúa biết rõ chân tướng, giận đến suýt bóp chết Tống Tu Văn. Nhưng bóp được nửa chừng, nàng lại bình tĩnh lại.
Nguyên Phúc Xương ngồi ngược sáng trong phòng, chiếc váy mây đen thêu kim trên người nàng tối sầm, chẳng còn ánh sáng. Nàng lật đi lật lại cuốn thoại bản, cứ lật đến một đoạn có nữ nhân lại hỏi một câu.
Tống Tu Văn còn định ngoan cố chối tội, theo thói quen định nói dối lừa gạt. Nhưng gã sai vặt bên cạnh hắn, cả Thu Nhạn đều đã sợ vỡ mật, biết gì nói nấy, không dám giấu giếm nửa lời.
"Thứ Thẩm thị viết chẳng sai chút nào, nàng ta cái gì cũng rõ, còn ta thì chẳng hay biết gì. Ngươi cái gì cũng không giấu nàng, xem ra thật là yêu nàng đến không kiềm chế được rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT