Sau lần Vệ Trí Xuân và Tề Thục phi đại náo Tương Huy Lâu, quan hệ phu thê giữa Ân Hoàng hậu và Khánh Minh Đế đã sứt mẻ hoàn toàn. Ân Hoàng hậu không chút kiêng dè, thẳng thắn nói: “Bệ hạ đang phiền muộn, thần thiếp vốn không nên nhiều lời, nhưng có những lời không nói không được. Nói khó nghe, tất cả đều do ngài tự chuốc lấy họa.”
Ân Hoàng hậu ghét bỏ đẩy chiếc chăn long bào Khánh Minh Đế đang ôm vào ngực.
Chiếc chăn chao đảo, suýt chút nữa rơi xuống đất, Khánh Minh Đế vội vàng đưa tay ôm lấy, trừng mắt nhìn Ân Hoàng hậu.
Ân Hoàng hậu làm như không thấy, tiếp tục nói: “Nếu không phải bệ hạ cứ tư thông với tình muội muội của người ta, nếu không phải ngài dùng quyền mưu phế đi mạng căn của người ta, Thẩm Vạn Xuyên cũng đâu đến nỗi điên cuồng như vậy.”
Ân Hoàng hậu chậm rãi nói: “Chính bệ hạ mang Thẩm Vạn Xuyên từ hành cung về cung, lại nhất định muốn hắn hầu hạ bên cạnh, rồi lại tự tay chọn hắn lên Phụng Thiên Điện thượng triều. Tóm lại, ngài chỉ có thể tự trách mình mà thôi.”
Nàng cười khẩy: “Ngươi làm hoàng đế lâu quá rồi, mắt cao hơn đầu, coi thường hết thảy thiên hạ. Nhưng ngươi quên rằng, người ta đâu phải khúc gỗ vô tri, dù là khúc gỗ, sơ sẩy cũng vấp ngã như thường. Làm người nên chừa đường lui, sau này còn gặp lại. Cho nên, đừng trách ai cả, kết cục hôm nay, ngươi đáng đời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT