"Tiểu thư, người không thấy cái bộ mặt thối tha kia của hắn đâu, bất quá chỉ là thứ nuôi bên ngoài, vừa về phủ được mấy hôm đã dương dương tự đắc rồi. Chúng ta hảo tâm mang đồ ăn đến, hắn lại dám bày sắc mặt cho chúng ta xem, thật là..."

Hà Châu xoa xoa tay, duỗi cánh tay dài sưởi ấm bên bếp lò, miệng thì hậm hực.

Ngồi phía đối diện, Trúc Trân đang cặm cụi thêu thùa, cau mày lo lắng, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với Hà Châu, "Hắn thân phận thấp kém thế mà dám giở thói, đợi về phủ, đám người bợ bợ kia chẳng phải càng quá đáng. Tiểu thư, nô tỳ lo..."

Trúc Trân ngập ngừng, liếc nhìn người trong xe ngựa.

Nàng ta nom chừng mười bảy mười tám tuổi, khoác áo choàng lam bạch giản dị, tóc dài búi nửa vời, cài nghiêng hai chiếc trâm hải đường tua, đúng kiểu trang điểm của khuê nữ chưa xuất giá. Nàng đang tựa vào gối mềm đọc sách, nghe Trúc Trân nói mới ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt hơi phúng phính trẻ con.

"Sao vậy?" Thẩm Vân Tây vừa đắm chìm trong trang sách, không nghe rõ các nàng nói gì, hai nha hoàn bèn lặp lại lần nữa.

Trúc Trân không kìm được, "Tiểu thư thật sự thay đổi nhiều quá."

Vị tiểu thư nhà nàng trước kia bề ngoài nhu mì dịu dàng, dễ khiến người thân cận, nhưng thực chất tâm cao ngút trời, từ khi thành thân tính tình lại trở nên cực đoan. Nếu là trước kia, Vệ Lục công tử dám vô lễ như vậy, chắc chắn tiểu thư đã giận sôi, sao còn có thể sắc mặt bình thường, ngồi yên được thế này.

Tim đã đổi, người tự nhiên khác. Thẩm Vân Tây lẩm bẩm trong lòng. Nàng vốn không phải nguyên chủ, không thể làm được những cử chỉ lời nói việc làm của nguyên chủ, cũng chẳng muốn bắt chước làm gì, càng cố tình làm bộ lại càng kỳ quái. Phải biết, nguyên chủ thân thể này cũng đâu phải người tầm thường.

Nguyên chủ cùng nàng trùng tên họ, đều gọi Thẩm Vân Tây, mà khéo hơn nữa là ngay cả nhũ danh cũng giống nhau, Triều Triều.

Nhưng Thẩm Vân Tây ở mạt thế man dã sinh trưởng khác hẳn, thời đại này tràn đầy sinh cơ, nguyên chủ lại là cẩm tú châu ngọc nâng niu mà lớn lên, đích thực là thiên chi kiều nữ. Mẫu thân nàng là quận chúa Minh Vương phủ, vì nước hy sinh, là trung thần tận trung báo quốc, địa vị cao quý, được hoàng ân sâu đậm. Phụ thân Thẩm Vạn Xuyên quan bái Lễ Bộ thị lang, con đường làm quan rộng mở. Cả nhà đều là quyền quý vọng tộc.

Nguyên chủ không chỉ gia thế hiển hách, còn tự đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân. Dù là học thức hay đối nhân xử thế, nàng đều phải làm tốt nhất, tuổi trẻ mà học vấn đã vào hàng nhất đẳng, được ca ngợi là đệ nhất tài nữ Lương Kinh.

Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã cùng Thái tử biểu ca trong cung lớn lên, thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, ai cũng biết nàng là Thái tử phi tương lai, thậm chí là Hoàng hậu tương lai, mấy năm trước có thể nói là không ai sánh bằng.

Nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, nguyên chủ lẽ ra mười bảy tuổi sẽ nhập cung, rồi trải qua một loạt trưởng thành, từ Thái tử phi lên Hoàng hậu rồi Thái hậu, sống thọ đến trăm tuổi.

Nhưng nữ chủ trọng sinh, tất cả liền hoàn toàn khác.

Đúng vậy, nữ chủ, đây là thế giới diễn sinh từ tiểu thuyết.

Nữ chính thực sự của thế giới này là biểu tỷ của nguyên chủ, Tần Lan Nguyệt, cũng chính là Tần phu nhân mà Vệ Tín và gia nhân vừa nhắc đến.

Nội dung chính của tiểu thuyết đại loại thế này: Đời trước nữ chính Tần Lan Nguyệt si tình An Quốc công phủ tam công tử Vệ Thiệu, nàng mang một bụng nhiệt huyết, bất chấp tiếng đời, không từ thủ đoạn theo đuổi người đàn ông vốn không yêu mình. Uổng phí những năm tháng tươi đẹp nhất, đến chết cũng không đổi được dù chỉ chút thương tiếc.

Một sớm được trời phù hộ, nữ chủ trọng sinh, đại triệt đại ngộ. Nàng thay đổi lối diễn lụy tình ngày xưa, trở nên xa cách Vệ Thiệu, vô tình khiến An Quốc công Vệ Trí Xuân chú ý.

Khác với Vệ Thiệu, An Quốc công Vệ Trí Xuân là kẻ phong lưu phóng túng, bách hoa tùng trung, chỗ nào cũng lưu tình, nổi tiếng đa tình trong kinh.

Tần Lan Nguyệt vốn rất ghét loại người này, nhưng khi kẻ lăng nhăng kia chỉ thiên vị mình, sự đối đãi đặc biệt đó khiến nàng trở thành một sự tồn tại đặc biệt, Tần Lan Nguyệt vẫn là luân hãm.

Một mặt nàng thực sự động tâm với An Quốc công Vệ Trí Xuân, mặt khác cũng xuất phát từ tâm lý trả thù Vệ Thiệu.

Nàng bất chấp sự phản đối của người thân, kiên quyết gả vào An Quốc công phủ, trở thành mẹ kế của Vệ Thiệu.

Đã không làm thì thôi, làm phải làm cho trót, tâm huyết dâng trào, trong một buổi yến tiệc cố ý hạ dược, khiến đối thủ một mất một còn của mình cùng Vệ Thiệu thông gian, để đôi tra nam tiện nữ kia tự tiêu hóa lẫn nhau, song hướng tra tấn, tạo phúc nhân gian.

Nguyên chủ chính là đối thủ một mất một còn kia.

Bị thiết kế gả cho người mình không yêu, oán hận người trong lòng là Thái tử biểu ca, vị trí Thái tử phi vuột khỏi tay, trở thành trò cười. Đã vậy còn phải làm mẹ chồng nàng dâu với đối thủ một mất một còn. Mười mấy năm xuôi gió xuôi nước của nguyên chủ coi như tan thành mây khói chỉ vì một cú vấp ngã lớn như vậy, nàng suy sụp tinh thần là điều dễ hiểu.

Nguyên chủ chịu kích thích lớn, nàng biết tất cả là do Tần Lan Nguyệt giở trò, nghẹn một bụng tức giận, khắp nơi nhắm vào nữ chủ, nhưng vì không có chứng cứ xác thực, bị nữ chủ Tần Lan Nguyệt cắn ngược lại, nói nàng bôi nhọ người khác.

Mỗi lần giao phong với nữ chủ, nguyên chủ đều thảm bại, không những không chiếm được chút lợi lộc nào, ngược lại chuốc lấy phiền toái, lâm vào vô số lời đồn phong ba.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, người Lương Kinh nhắc đến nguyên chủ, chỉ nói nàng mặt người dạ thú, trong nhà hai mặt bất nhân bất hiếu, cuối cùng không ai nhớ đến nàng là tài nữ kinh diễm Lương Kinh năm nào.

Ba tháng trước, Vệ lão phu nhân mừng thọ sáu mươi, hôm đó, nguyên chủ nhìn Tần Lan Nguyệt ngồi trên cao đường với vẻ mặt đắc ý, nghe đối phương bóng gió "trêu chọc", tâm thái hoàn toàn sụp đổ. Trong lòng dâng lên một cổ ác khí, trước mặt đông đảo thân tộc trưởng bối và khách khứa lui tới, xông lên vung tay tát Tần Lan Nguyệt một cái, rồi chỉ tay chửi mắng.

Kẻ xưa nay khắc kỷ phục lễ, nay nói năng không lựa lời, trạng như điên dại, khiến cả sảnh đường khách khứa trợn mắt há mồm.

Mắng xong, rút trâm định cùng Tần Lan Nguyệt đồng quy vu tận, náo loạn một trận lớn.

Vì vậy bị đưa đến thôn trang này tĩnh dưỡng.

Nguyên chủ uất ức trong lòng, ở thôn trang cảm phong hàn cũng không chịu chữa trị, mấy ngày trước lại phát sốt cao, cuối cùng không trụ được, lúc này mới có Thẩm Vân Tây xuyên qua đến.

...

Thẩm Vân Tây nghiêng mình trên gối mềm, chống tay ngẩng đầu, lướt qua ký ức của nguyên chủ trong đầu, lại cẩn thận hồi ức cốt truyện nguyên tác.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play