"Nàng ta coi nơi này là nhà mình rồi đấy à!"

Giờ phút này, Lục Tâm khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là "thỉnh thần dễ, tiễn thần khó".

Lục Tâm cắn môi, một mặt phân phó hạ nhân đi mời An Quốc công, một mặt luồn nhanh vào phòng trong xin chỉ thị Tần Lan Nguyệt.

Tần Lan Nguyệt vốn đã phiền lòng nóng nảy, nghe Lục Tâm thuật lại lời Thẩm Vân Tây nói, càng như đổ thêm dầu vào lửa, bụng dưới lại co rút đau đớn.

Nàng vội cưỡng chế cơn giận, "Nàng muốn cái gì cứ cho nàng, bảo nàng cút! Lập tức cút cho ta!"

Tần Lan Nguyệt giờ đây vừa tức vừa sợ Thẩm Vân Tây, tức giận vì thoại bản của nàng độc ác thủ đoạn, lại sợ nàng thật sự là Thẩm thái hậu sống lại, nhất thời không biết ứng phó ra sao, nghĩ đi nghĩ lại chi bằng tạm thời làm ngơ.

Lục Tâm vâng lời, vội vàng ra ngoài tự tay lựa cho Thẩm Vân Tây nửa sọt đào đông, chọn toàn quả đẹp màu sắc tươi tắn, lại sai phòng bếp nhỏ chuẩn bị bốn năm hộp đồ ăn. Lúc ra về, Thẩm Vân Tây còn sai người ôm đi hai chậu mẫu đơn đẹp nhất trên hành lang, cùng hai tấm lụa phù quang cẩm quý hiếm, có thể nói là thắng lợi trở về.

Đến cửa chính viện, Thẩm Vân Tây lại quay đầu nghiêm túc hỏi, "Ngày mai ta còn đến kinh Phật được không?"

Lục Tâm giật giật khóe miệng, cố cười gượng nghiến răng nhả ra một câu, "Tạm thời không làm phiền Tam phu nhân, để sau rồi tính."

Thẩm Vân Tây lúc này mới vừa lòng gật đầu, tự mình trở về.

Về đến Hợp Ngọc cư, Hà Châu nhìn thấy trận đồ mang về, cười đến tít mắt, vốn tưởng rằng tiểu thư nhà mình đi chịu khinh bỉ, ai ngờ còn có thể vơ vét một mẻ, vơ vét lông dê từ tay kẻ đối đầu không đội trời chung, dù chỉ vơ được một sợi, cũng khiến người ta vô cùng cao hứng.

Ở phương diện này, Hà Châu và Tần Lan Nguyệt thật ra rất giống nhau.

Thẩm Vân Tây đem đồ ăn trong hộp bày hết ra, giữ lại hai món dùng riêng, còn lại chia hết cho Hà Châu và những người khác. Bàn bàn thịt cá, món nào món nấy đều tươi ngon, đám nữ tỳ người hầu Hợp Ngọc cư bày hai bàn lớn ở phòng hạ nhân, bữa này còn thịnh soạn hơn cả ăn Tết. Thấy vậy, đám hạ nhân trong các viện khác đỏ mắt ghen tị.

Thẩm Vân Tây vừa đi không lâu, An Quốc công Vệ Trí Xuân liền đến.

Vốn là đôi vợ chồng ân ái hòa thuận nổi tiếng, hôm nay lại cãi nhau một trận, nói là cãi nhau, kỳ thực phần lớn thời gian là Tần Lan Nguyệt oán trách một mình, An Quốc công cũng không giận, dù sao ông lớn tuổi rồi, không chấp nhặt với tiểu cô nương.

Nhưng thấy tiểu thê tử thật sự tức giận đến thương tâm, ông dứt khoát ôm nàng vào lòng, ghé vào tai nàng trêu ghẹo, cười nói: "Hà tất tức giận đến thế, khóc sưng cả mắt, chỉ làm ta đau lòng. Chúng ta giờ là phu thê danh chính ngôn thuận, chuyện cũ kia, để bọn họ biết thì sao chứ, dù sao cũng chỉ là chuyện đùa. Nàng không biết, ngày đó nếu ta không nói thẳng ra, mẫu thân tuyệt không chịu gật đầu cho nàng vào phủ đâu, cũng bởi vì nàng cùng lão Tam có đoạn chuyện cũ."

An Quốc công ngậm lấy vành tai nàng, giọng khàn khàn nói: "Ta còn chưa giận nàng từ trước tơ tưởng lão Tam đâu, nàng lại trách ta, phu nhân như vậy thật sự làm ta đau lòng."

Ông vốn là một tay chơi phong lưu đa tình, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối, lại thêm vài phần tán tỉnh, Tần Lan Nguyệt sao chịu nổi, lập tức má đào ửng hồng, thân mình mềm nhũn, đâu còn tâm trí oán trách ông, chỉ yếu ớt đẩy tay ông ra nói: "Đừng náo ta, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng cho tốt, còn phải lo cho đứa bé."

An Quốc công biết ý liền dừng lại, lại lấy từ trong ngực ra một pho tượng gỗ đưa cho nàng.

Tần Lan Nguyệt cầm lấy pho tượng khắc hình mình, trong lòng thoáng dễ chịu hơn.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Dù nói thế nào, việc cáo trạng trước mặt Vệ lão phu nhân không thành, còn bị vạch trần chuyện xấu, Tần Lan Nguyệt vẫn là không còn mặt mũi nào, chột dạ vô cùng.

Nàng lén sai người mỗi ngày sáng sớm đến canh ở thư phô, mua hết những thoại bản liên quan, để ngừa lưu truyền ra ngoài, vô hình trung đóng góp rất lớn cho việc buôn bán của thư phô.

Chỉ là như muối bỏ biển, hoặc là bịt tai trộm chuông. Các tiểu thư khuê các trong kinh phần lớn đều quen biết nhau, không mua được thì mượn nhau xem, người này kể người kia, chỉ vài ngày là ai cũng biết cả.

Đặc biệt là sau khi Lữ Thi, tiểu thư phủ thái phó, gọi Vệ Cầm ra.

Mới đầu Vệ Cầm còn lắc đầu chối cãi, cố ý giấu giếm cho cha mình, nhưng nàng vốn là người không có đầu óc, từ đầu đến cuối đều lộ ra vẻ ngu xuẩn, người ta chỉ khẽ khàng dọa nạt là khai hết.

Mọi người đều ồ lên, "Thật là trước khi cưới đã... Nói như vậy, thoại bản của Thẩm phu nhân quả thật có thể tin được."

"Có thể tin được, nhưng không thể tin hết được, trên đời này thật sự có chuyện trọng sinh sao?"

"Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, cái này khó nói lắm."

"Càng nói càng hồ đồ!"

Lữ Thi gõ gõ mặt bàn, nói năng rất thẳng thắn: "Vậy không nói hồ đồ nữa, nói chuyện hạ độc đi, nếu thật là Tần phu nhân hạ độc Thẩm phu nhân và Vệ Tam, cũng khó trách nàng gả vào quốc công phủ rồi, cứ tìm Tần phu nhân gây chuyện."

Có người nhỏ giọng nói: "Nếu thật là vậy, Thẩm phu nhân cũng đáng thương quá, nàng vốn là muốn vào cung mà. Nàng cùng Thái tử rất có tình nghĩa, lại là biểu huynh muội ruột thịt, bị người đánh tan uyên ương, nuốt không trôi cục tức, nhằm vào Tần phu nhân cũng là lẽ thường tình. Đặc biệt là cái vị Vệ Tam công tử kia cũng thật không phải mối lương duyên gì."

Vệ Thiệu gia thế tốt, học thức tốt, lại có bộ dạng như ngọc, thoạt nhìn là tuấn tài khó gặp, nhưng người như vậy lại là một kẻ ốm yếu, lại không phải đích trưởng tử, không được trong nhà coi trọng.

Thứ nhất thi không đậu quan, thứ hai không được tập tước, còn không biết chừng ngày nào đó chết yểu.

Càng quan trọng là bà bà đương gia là biểu tỷ kiêm đối thủ của mình, như nước với lửa, nơi chốn chịu chèn ép không nói, còn có liên lụy với Vệ Thiệu, gả vào đó có tiền đồ gì?

Chi bằng chọn một tân khoa tiến sĩ, tốt xấu còn có chút hi vọng.

Mọi người nhìn nhau, người thì thở than, người thì nhíu mày, trong lòng ai cũng có tính toán riêng.

Vệ Cầm ngồi giữa đám đông, nghe xong những lời bàn tán, bĩu môi không có cảm giác gì đặc biệt, nàng ghét Thẩm Vân Tây và Tần Lan Nguyệt như nhau.

Thẩm Vân Tây trước đây nổi danh tài nữ quá lớn, có cái tấm gương thanh cao kia, các quý nữ khác không tránh khỏi bị kéo xuống so sánh, Vệ Cầm chính là một trong số đó. Nàng đối với Thẩm Vân Tây không ưa ra mặt, cảm thấy ả ta thật phiền, ta ngu thì sao, ta ngu thì liên quan gì đến các ngươi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play