Tưởng viện sử mồ hôi nhễ nhại trên trán, hít sâu một hơi, chấp nhận số phận quỳ phịch xuống đất. Đầu gối trườn trên nền đá mấy bước, khi ngẩng lên đã thấy nước mắt giàn giụa, cố gắng gượng giọng bi thương: "Bệ hạ, thần vô năng! Tĩnh Vương điện hạ thương ở não cốt, chúng thần đã dốc hết tâm lực, miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng... nhưng..."
Ông ta vừa ấp úng, vừa liếc mắt đưa tình về phía giường.
Mọi người theo bản năng cùng nhìn theo.
Chỉ thấy Nguyên Vực nằm lọt thỏm giữa đống gối mềm, sắc mặt tái mét, không chút huyết sắc, nửa thân người cứng đờ. Hắn đã tỉnh, nhưng miệng méo xệch, mắt trợn trừng, không thể nói nên lời, chỉ phát ra những âm thanh "a a" khó nhọc. Khóe miệng rỉ ra một vệt nước dãi, hòa lẫn cùng nước mắt đang tuôn rơi, thật thê lương.
"Ha..."
Ân Hoàng hậu không nhịn được bật cười, nhưng vừa ra khỏi miệng đã vội vã đổi giọng thành một tiếng "Ái nha nha" khi bắt gặp ánh mắt giận dữ của Khánh Minh Đế. Bà ta lau lau khóe mắt: "Thiên a, con trai đáng thương của ta! Thật sự là tàn phế rồi sao?!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT