Thẩm Vân Tây nghiêng đầu nhìn Vệ Thiệu, tay vuốt ve gương mặt hắn, cảm thấy sắc mặt hắn quả thực đã tốt hơn nhiều, huyết sắc cũng đã trở lại, bèn gật gật đầu. Nàng kéo chén canh lại gần, đặt trước mặt mình, chậm rãi dùng muỗng múc canh uống.
Thấy Vệ Thiệu mỉm cười nhìn mình, nàng chẳng buồn phân biệt ngươi ta mà nói: "Mau ăn đi, canh nguội cả rồi."
Vệ Thiệu cầm lấy đôi đũa, gắp cho nàng món măng xào giòn mà nàng thích ăn, sau đó mới tự mình dùng bữa.
Ăn xong, Thẩm Vân Tây ngồi ngay ngắn trên giường, đặt con dao nhỏ và mâm táo xanh cạnh nhau.
Nàng thật kỳ lạ, ăn uống chẳng kén chọn thứ gì, duy chỉ có vỏ táo là nàng không ưa. Thịt táo thì nàng thích vô cùng, nhưng lớp vỏ bên ngoài ấy, nàng luôn cảm thấy có mùi vị kỳ lạ nào đó.
Nếu ở mạt thế, có cái gì ăn được là tốt rồi, nàng chắc chắn chẳng bận tâm đến chuyện này. Nhưng giờ nàng là một tiểu phú bà viết thoại bản kiếm tiền, có thời gian, có tiền, nhàn rỗi, thật không cần phải chịu uất ức bản thân ở chuyện này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play