Kiều Nguyên Bân: “Em quá liều lĩnh rồi đấy!”
Kiều Nguyên Bân là người có kinh nghiệm, từng trải qua không chỉ một thế giới vong linh, nên cô không dám làm những việc như vậy. Quy tắc của thế giới này rất khó đoán, những lời Lý Khả nói đều là vớ vẩn, nhưng câu “trải nghiệm càng nhiều càng hiểu rõ quy tắc” thì có phần đúng. Quy tắc là thứ vô hình, dễ bị bỏ qua, càng trải qua nhiều, người ta càng thêm sợ hãi quy tắc.
Phương pháp tự bảo vệ của Kiều Nguyên Bân là cố gắng hết sức không thách thức những điều chưa biết.
Cố Hề Lịch mở được két sắt mà vẫn bị mắng, bất mãn ưỡn cổ lên nói: “Em thấy chị rất lo lắng nên muốn làm gì đó. Em vẫn còn ba mạng, dù có chuyện gì cũng không chết được, không khen em thì thôi, còn mắng em.”
Giọng điệu bất mãn, nhưng hành động lại nhẹ nhàng, cẩn thận.
Lúc Cố Hề Lịch nói chuyện, cô kéo ngón tay giữa của Kiều Nguyên Bân, chạm vào vết cắn hình trăng khuyết trên tay cô ấy. Rõ ràng đây là vết do Kiều Nguyên Bân tự cắn trong lúc lo lắng, có lẽ cô ấy cũng không nhận ra hành động của mình.
Những lời này khiến Kiều Nguyên Bân sững sờ, không nói nên lời.
Hiện tại xem ra cũng không có chuyện gì, Hoa Mông cho rằng đây là may mắn, nhưng vẫn khen Cố Hề Lịch một câu: “Ha ha ha, vẫn là Tiểu Cố có cách.”
Cố Hề Lịch dùng một mảnh vải trắng quấn quanh lòng bàn tay Kiều Nguyên Bân, thấy cô ấy mím môi không nói gì. Cô hừ một tiếng rồi đi xem đồ trong két sắt. Bên trong có một hộp trang sức, không biết sợi dây chuyền mà người chị dâu trong mẩu giấy cần là sợi nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play