Diệu Pháp chắp tay trước ngực, thân thể tỏa ánh Phật quang trắng ngần, so với Cưu Ma Hối càng thêm nhu hòa, có lẽ bởi vì hắn đã chuyển tu theo La Hán đạo.
“Kinh Hồng…” Hắn khẽ nhíu mày, trong mắt không có luyến tiếc, cũng chẳng có trìu mến, chỉ có lòng từ bi thuần khiết cùng nỗi xót xa, “Quay đầu lại là bờ.”
Kinh Hồng tu vi không cao như hắn và Cưu Ma Hối dự đoán ban đầu. Ả ta phóng thích quá nhiều ma khí, lại bị giam cầm trong kết giới suốt bao năm, cơ thể đã suy yếu. Việc ả ta liều lĩnh sử dụng ma công chỉ khiến ả sớm muộn gì cũng dầu hết đèn tắt mà thôi.
“Diệu Pháp tôn giả… lời ngươi nói thật chẳng khác nào kẻ no say không hiểu nỗi đói của kẻ khát vậy!” Kinh Hồng vuốt mái tóc mai, điệu bộ vũ mị, khẽ kẹp tóc ra sau tai. Ả cười đến nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tuyệt sắc tự nhiên, “Phía sau nô gia, có bến bờ nào đợi ta chăng?”
Ánh mắt ả ta dừng lại trên người Thẩm Văn: “Ngươi, lại đây cho ta!”
Thẩm Văn chỉ lặng lẽ nhìn ả. Từ khi Diệu Pháp và Cưu Ma Hối một trái một phải giáng xuống từ không trung, phần lớn sự chú ý của nàng đều dồn vào Huyền Quân và Mạnh Hồi Xuân ở đằng xa. Nàng cố gắng hết sức để chắn "Mạnh Hồi Xuân" khỏi Huyền Quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT