Giữa tiếng ồ à kinh ngạc vang lên, Nguyễn Miên cũng suýt chút nữa nhập bọn. Cái tên Lục trưởng lão huyền tôn này quả thực "xuất sắc" hết chỗ nói!
Hắn là Khí Tông – đệ nhất hào nhà giàu Tiên môn – Lục trưởng lão đời thứ 100 truyền thừa duy nhất, được cưng chiều đến tận trời xanh, người ta còn ưu ái gọi bằng biệt danh "Mỏ Linh Thạch Biết Đi".
Luyện khí kiếm tiền đến thế cơ à?
Nguyễn Miên không khỏi nghiêm túc cân nhắc kế hoạch làm giàu của bản thân.
Nàng còn đang gánh trên vai món nợ hai cái linh tủy khoáng đấy, sự nghiệp phải từ từ gây dựng. Hay là lát nữa về tra xem Tiên giới có truyện nào về luyện đan, luyện khí không nhỉ?
"Người đủ rồi, đi thôi." Nguyễn Miên lên tiếng, vỗ vỗ sừng Tiểu Thao Thiết, dẫn đầu cất cánh.
Kiếm Tông đại sư huynh ngự kiếm, Đan Tông tiểu sư muội ngồi trên đan lô phóng to, Khí Tông "cây đơn" đạp mây lành. Ba người tức tốc đuổi theo.
Đến tận lúc này, đám đệ tử hóng chuyện mới hoàn hồn, nhận ra đây không phải mộng.
"Trời ơi, thật luôn! Nữ thần của ta thành thị nữ cho cái thứ phế vật kia!"
"Im đi cha nội, nam thần ta ngày nhớ đêm mong lại đi làm gã sai vặt cho nó, tan nát cõi lòng!"
"Gato quá đi, ta cũng muốn cùng Tán Tài Đồng Tử chơi đùa…"
"Đằng trước chậm đã, chờ tụi này với!"
Khung cảnh quen thuộc tái hiện.
Lần này là cặp song sinh long phượng thiên tài của Trận Tông, cũng xuất thân từ đại tộc tu tiên hàng đầu. Dung mạo thì khỏi bàn, mới mười bốn tuổi đã là Luyện Khí tầng chín.
Chỉ là con kỳ lân trắng muốt chúng cưỡi, ngoài chợ bèo cũng ngót nghét một ngàn hạ phẩm linh thạch. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy địa vị và độ sủng ái của cả hai trong tộc.
Nguyễn Miên liếc qua đã nhận ra thân phận chủ nhân: Mộ Dung An, Mộ Dung Tĩnh – biểu ca, biểu tỷ của nữ chính Nguyễn Vũ Tình. Ba người vốn từ nhỏ đã thân thiết.
Bạn bè của nữ chính, lẽ dĩ nhiên là kẻ thù của nữ phụ độc ác.
Nàng chẳng hơi đâu dây dưa với đám vai chính, dứt khoát phi thẳng về tông môn. Vừa đi vừa lớn giọng gọi, mặc kệ Mộ Dung Tĩnh tái mặt.
"Ca, cái con oắt kia kìa, chắc chắn nó nghe thấy rồi, cố tình làm lơ đó! Bảo huynh gọi thì vênh mặt lên, chắc tưởng mình là ai, hớn hở mời chúng ta vào cửa chắc!"
Mộ Dung An lộ vẻ khó chịu, "Kệ đi, đằng nào Vũ Tình muội muội cũng sắp bái nhập môn hạ Ngô Miện chân nhân của Kiếm Tông. Đấu giá hội xong chúng ta cùng muội ấy đến đây, không muộn hai ngày đâu."
"Sao lại không muộn? Tu luyện thêm được một ngày, nắm chắc trong bí cảnh tăng thêm một phần. Không thấy Bùi sư huynh với Khương sư tỷ hạ mình đấy à?"
"Muội định làm thị nữ cho nó chắc?"
"Phì, nó nằm mơ! Chúng ta là biểu ca biểu tỷ, đến đây tu luyện là nể mặt nó! Huynh mau đi nói chuyện với nó đi, nó chắc chắn giả bộ làm màu thôi, chờ huynh mở miệng đấy."
Mộ Dung An hết cách với muội muội, nghĩ hai ngày chậm trễ tu luyện quả thực không ổn, đành miễn cưỡng cưỡi kỳ lân bay đến trước tông môn.
"Miên biểu muội, mở trận pháp cho bọn ta vào tu luyện cùng với."
Nguyễn Miên sớm đã chuyển sóng trực tiếp sang Mộ Dung Tĩnh, nghe hai người kia nói chuyện mà thấy tởm lợm. Nàng lập tức móc ra ma kiếm thượng cổ gỉ sét từ túi trữ vật, "Đi thôi, cho bọn họ biết sự lợi hại của ngươi."
Ma kiếm cũng đang nghẹn lắm rồi, nghe vậy mừng rỡ: Cuối cùng cũng đến lúc lão tử thể hiện bản lĩnh!
Hai anh em Mộ Dung còn đang vênh váo chờ Nguyễn Miên ra đón vào trận, ai dè chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một thanh kiếm đen kịt khí âm u. Vừa nhìn đã biết không đứng đắn!
"Ting! Thân thích cái nỗi gì, dựa dẫm ai hả? Đi tè soi gương đi cưng!"
Ma kiếm hùng hổ, từ trên cao vung xuống bộ kiếm pháp gia truyền ——《 Hỏi Ngươi Có Tiện Không 》, xén trụi tóc hai người, khắc lên gáy hai chữ "Xấu Hoắc" nổi 3D.
"A a a! Tóc của ta! Con oắt kia, mi chờ đó!"
"Khinh người quá đáng! Thật quá ác độc!"
Trên sóng trực tiếp, hai anh em song sinh che đầu xấu xí rời đi, đám đệ tử vây xem thì xì xào bàn tán, người tiếc hận phẫn nộ lên án kẻ gây sự, kẻ hả hê cười trộm bọn họ mặt dày đáng đời.
Ai nói gì mặc kệ, ta đây không quan tâm! Nguyễn Miên thu kiếm về, thoáng cái đã bay về sân nhỏ giữa sườn núi.
"Gã sai vặt thì nhổ cỏ, dọn dẹp sân; thị nữ thì quét tước, lau chùi bụi bặm trong phòng. Mỗi ngày buổi sáng làm việc một canh giờ, thời gian còn lại muốn tu luyện ở đâu tùy ý."
Bùi Tín, Khương Hiểu Hiểu ngơ ngác, tưởng mình nghe nhầm.
"Hết? Chỉ cần thế thôi á?" Khương Hiểu Hiểu buột miệng hỏi.
Về tiểu thư nhà Nguyễn gia, hai người đến đây đã nghe không ít lời đồn. Bất đắc dĩ lắm mới phải nhận lời mời, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị hành hạ, nhưng tình hình hình như khác xa tưởng tượng.
Nguyễn Miên ngẫm nghĩ, nói thêm, "Nếu ta ra ngoài, các ngươi phải đi cùng ta, ta còn nhỏ, đi một mình không an toàn. Tạm thời cứ vậy đi."
"Thế ta thì sao?" Lục Đa Bảo giơ tay chỉ mũi, "Tiểu muội muội, đừng quên ta nha."
"Mười hạ phẩm linh thạch đây, tự đi chơi khắp núi đồi đi."
Nguyễn Miên thu tiền dứt khoát, quăng cho ba con ngỗng ngây ngốc, chân ngắn cũn cỡn bò lên ghế đá trong sân, ngồi ngẩn người.
Gã sai vặt / Thị nữ / Bạn chơi: "…"
Thôi được, dù sao mục đích vào đây đạt được rồi, tranh thủ thời gian làm việc / chơi bời vậy.
Nguyễn Miên đương nhiên không phải ngẩn người thật. Nàng đang xem nốt đoạn phim thần tượng Tiên giới bị ngắt quãng.
Hóa ra, nguyên nhân có cái cảnh tượng trăm vạn người xếp hàng là do vị Tinh Quân "trích tiên" kia cố ý thu đồ đệ. Mọi người chỉ là lần lượt vào bái kiến mà thôi, bái từ đời nào đến giờ vẫn chưa xong.
"Xem ra phải ba ngày ba đêm mới xong quá. Thôi đổi kênh vậy, có ai dạy luyện đan, luyện khí không?"
"Có. Không bái sư thì có thể xem các vị tiên sư phát sóng trực tiếp tại đạo tràng. Mỗi tuần đều có người tổ chức tọa đàm công khai."
Hình ảnh chuyển sang một nữ tiên sư đang thuần thục chọn lựa linh thảo, lấy tinh hoa của chúng. Mỗi động tác đều thong dong, tao nhã, như đang khiêu vũ.
Nguyễn Miên bất giác xem đến tối mịt. Trong lúc đó, cỏ dại trong sân đã nhổ sạch, phòng ốc cũng được quét tước tinh tươm. Bùi Tín và Khương Hiểu Hiểu tưởng nàng nhập định tu luyện, lặng lẽ rời đi, tự tìm chỗ làm việc của mình.
Đêm trăng mờ gió lớn, trên đỉnh núi có kẻ rục rịch.
Nguyễn Miên thông qua sóng trực tiếp, trơ mắt nhìn bảo phiến bay đến chân núi, mở ra một khe hở cho ba gã đệ tử ý đồ trộm đạo phá trận. Bọn chúng cứ tưởng mình đại công cáo thành, mặt mày hớn hở lẻn vào.
"Chậc chậc, linh khí nồng đậm thật. Khó trách cái đám họ Bùi kia cũng không làm cao."
"Đừng quên việc chính. Tìm được con nhóc kia trước, xem linh căn của nó rốt cuộc có tổn hại gì không."
"Ngô trưởng lão cẩn thận quá rồi đấy, còn sợ nó thắng cược thật chắc?"
Cả ba đều là Trúc Cơ, nhưng không ai dám ngự kiếm phi hành, thành thật bò lên giữa sườn núi, bắt gặp một cái sân nhỏ ánh đèn hắt ra.
"Chắc là đây rồi. Nhẹ tay thôi, đừng kinh động Đoan Hòa chân nhân."
Đoan Hòa chân nhân đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng từ xa: "…"
Chậc, Ngô Miện kiếm đâu ra lũ ngu xuẩn này thế? Với cái đầu óc này mà cũng đòi thôn tính Sơn Lưu Tông á?
Ba tên thuận lợi mò vào nhà, lục lọi khắp nơi, đến cả tịnh phòng cũng không tha, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng người.
Người đâu???
Nguyễn Miên tự đánh mosaic cho mình, thành thật ngồi trên giường xem bọn chúng làm mặt quỷ, khoa tay múa chân, như diễn kịch câm.
Đợi gần một nén nhang, Đoan Hòa chân nhân bên ngoài cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, sải bước vào phòng. Nguyễn Miên lập tức đánh mosaic cho cả hắn trong sóng trực tiếp.
Ba tên trộm hoàn toàn ngó lơ Đoan Hòa chân nhân, cho rằng trong phòng có cơ quan mật thất, ra sức sờ soạng tìm kiếm.
Nguyễn Miên chạy tới ôm lấy đùi Đoan Hòa chân nhân trong sóng trực tiếp: "Chân nhân, vì sao bọn họ không thấy ta? Miên Miên sợ quá đi."
Đoan Hòa chân nhân cúi đầu nhìn khoảng không trống rỗng dưới chân, khóe miệng giật giật, "Thật không dám giấu giếm, ta đây cũng sợ muốn chết đây này!"