Ngay từ khi còn chưa rời khỏi Nguyễn phủ, Đoan Hòa chân nhân đã nhận ra vài đạo ánh mắt ẩn chứa sát ý, chúng như hình với bóng, khiến lưng ông như bị kim chích.

Tình cảnh này, hoàn toàn nằm trong dự kiến.

Ông khẽ nhíu mày, hạ lệnh cho bảo phiến từ từ đáp xuống đất. Đoan Hòa chân nhân xoa xoa đầu Nguyễn Miên, ôn tồn nói: “Đừng sợ, cứ đứng ở đây chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, rồi ngồi xổm xuống sau một tảng đá lớn, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, trông vô cùng đáng yêu.

Đoan Hòa chân nhân khẽ giãn mày, trẻ con vô tri vô úy, xem ra cũng tốt.

Ba kẻ chặn đường thúc giục pháp bảo, theo nhau đáp xuống đất. Một tên trong số đó lên tiếng, lộ rõ ý đồ: “Ngươi chỉ có một mình, tuyệt đối không thể địch lại ba người chúng ta. Thức thời thì ngoan ngoãn giao ra năm món đồ lấy được từ Nguyễn gia, ta đây còn chừa cho hai người các ngươi một con đường sống.”

Giọng nói kia bất nam bất nữ, rõ ràng đã bị lớp sương mù che mặt kia xử lý qua.

Đoan Hòa chân nhân thản nhiên giơ tay, chiếc bảo phiến siêu đại co lại thành kích thước bình thường, bay vào đầu ngón tay ông. Mỗi chiếc phiến cốt "bá" một tiếng, nhô ra một đoạn, biến thành những phiến kiếm sắc bén.

Tên vừa nói chuyện lại "a nhi a nhi" cười khẩy: “Nghe danh đã lâu, Đoan Hòa chân nhân một chiếc quạt này công phòng vẹn toàn, hôm nay may mắn được thấy... ngọa tào! Lão tử còn chưa dứt lời, ngươi sao đã động thủ?!”

Ba tên đạo tặc không nói đạo nghĩa, cùng một kẻ qua đường không giữ võ đức, trong khoảnh khắc đã đánh thành một đoàn.

Nguyễn Miên trừng mắt nhìn một hồi. Phát hiện tu vi của bọn họ quá cao, động tác quá nhanh, mắt thường khó theo kịp. Nàng đơn giản chuyển sang chế độ toàn màn hình, một máy chiếu nửa trong suốt hiện ra trước mắt.

“Bì Bì, xem giúp ta đoạn hồi phóng từ chính đường Nguyễn gia.” Nàng khẽ nói.

Vì đây là nơi đã đi qua, như thể lần đầu chơi trò chơi thu thập đồ vật, khu vực này đã sớm được mở khóa. Hệ thống nhanh chóng đáp ứng mệnh lệnh.

Hình ảnh phát lại bắt đầu từ lúc Nguyễn Miên bước ra khỏi đại môn Nguyễn gia:

Nguyễn Trạch Mậu thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Nguyễn Vũ Tình: “Quả không hổ là nữ nhi của Nguyễn gia ta, so với phụ thân còn bình tĩnh đại khí hơn nhiều. Chắc chắn con cũng đã suy nghĩ chu đáo. Nếu không phải con mở miệng khuyên nhủ, e rằng mấy vị kia lúc này đã không phải theo đuôi Đoan Hòa chân nhân rời đi, mà là ăn vạ ở Nguyễn gia ta không chịu đi rồi.”

“Phụ thân nói quá lời rồi. Đó là do Vũ Tình không dám nói, chứ với sự thông minh cơ trí của phụ thân, tất nhiên cũng biết rằng một khi bảo vật này bị người ngoài biết được, nếu không giao ra thì chắc chắn sẽ rước họa sát thân.”

Nguyễn Trạch Mậu mặt mày hớn hở: “Đáng tiếc nhất là khối linh tủy kia. Phụ thân vốn định tham gia hội đấu giá ba ngày sau, đem nó qua tay để đổi lấy tài nguyên tu luyện cho con. Còn có Đàm Hoa bí cảnh, ba năm mới hiện thế một lần, lần mở ra tiếp theo chỉ còn kém hơn một tháng nữa thôi. Nếu con tham gia, không mang theo cực phẩm Hồi Xuân Đan trong nhà, sao phụ thân có thể yên tâm được?”

“Không có gì đáng ngại đâu phụ thân. Nữ nhi chỉ mong người nhà chúng ta bình bình an an là đủ.”

Nguyễn Vũ Tình liếc mắt ra hiệu với người mẫu thân đang ghen ghét dữ dội, kéo tay bà cùng tay Nguyễn Trạch Mậu đặt vào nhau. Nguyễn Trạch Mậu hướng về sủng thiếp mỉm cười lấy lòng.

Một nhà ba người, thật ấm áp biết bao.

Đến đây, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Ký chủ, cẩn thận đánh lén!”

Nguyễn Miên cũng đồng thời phát hiện kẻ địch đang lao tới. Hình ảnh ngoại phóng vốn dĩ là để tiện quan sát tình hình.

Tốc độ của đối phương cực nhanh. Năm ngón tay xòe ra, chụp thẳng vào nàng. Bộ móng tay dài đỏ thẫm, khi chạm vào cổ áo nàng, "xoảng" một tiếng đồng thời đứt gãy.

Một chiếc phiến cốt nhọn hoắt đinh vào tảng đá, lún sâu ba phần.

“A –!” Kẻ tới không kịp thu tay lại, đau đớn ngã xuống đất kêu la. Mười chiếc móng tay cùng lúc bị bật tung, khiến Nguyễn Miên rùng mình, theo bản năng xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình.

“Đoan Hòa, ngươi tiểu nhân đê tiện, dám ám toán ta! Lão nương liều mạng với ngươi!”

Kẻ đánh lén đảo mắt, lại lao trở về, gia nhập chiến đoàn. Nguyễn Miên ngoan ngoãn rụt người sau tảng đá.

“Ký chủ, ngươi mau chóng nạp phí thăng cấp đi. Ít nhất phải lên tới Luyện Khí tầng ba mới có thể học pháp thuật tự bảo vệ mình. Vừa rồi quá mạo hiểm.”

“Yên tâm đi. Người kia sẽ không làm hại ta đâu. Ả là nữ tu của Hợp Hoan Cốc, muốn bắt ta về để thực hiện cốt truyện ác độc nữ phụ thôi.”

Nuôi nàng ăn ngon mặc đẹp mấy năm, rồi lén dùng tà pháp bổ linh căn, cắn ngược lại một cái, để rồi trước khi bị bán đi làm lô đỉnh thì nàng đã trốn thoát.

Nếu Đoan Hòa chân nhân vừa rồi không kịp cứu nàng, thì cốt truyện "bước lên đỉnh cao" thật cũng không phải là không thể được. Dù sao thì hiện tại nàng cũng chạy không thoát khỏi người ta.

Hệ thống tò mò: “Ngươi còn chưa xem xong hồi phóng, sao đã xác định được thân phận của người tới?”

“Cho nên mới nói, cốt truyện cấp cho vai phụ chỉ số thông minh giảm sút mà. Chống đỡ mặt có ích lợi gì, lại không thay quần áo. Nhìn móng tay đỏ thẫm với bộ váy lụa nửa kín nửa hở kia còn chưa rõ sao? Ít nhất cũng phải mặc một bộ y phục dạ hành chuyên dụng, tu sửa móng tay lại, hoặc là ăn một viên dịch dung đan rồi mới đổ tội chứ.”

Hệ thống: “…”

Ký chủ còn nhỏ tuổi mà đã như vậy, vừa nhìn đã biết là người làm... khụ, làm chuyện lớn!

Thời gian trôi qua khoảng một chén trà, cuộc chiến kết thúc.

Đoan Hòa chân nhân lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ, một mình địch ba, đánh cho đám đạo tặc chạy trối chết. Bất quá, bản thân ông cũng bị thương không nhẹ, quần áo rách rưới tả tơi.

“Tốt rồi, giờ an toàn rồi. Vừa rồi có làm con sợ không?”

Ông từ trong túi trữ vật bên hông, keo kiệt bủn xỉn móc ra một viên hạ phẩm Hồi Xuân Đan, nhét vào miệng, ngửa cổ nuốt xuống.

Vết thương ngay lập tức cầm máu, thêm một cái thanh khiết thuật, bên ngoài đã không còn nhìn ra khác thường.

Nguyễn Miên lắc đầu, động tác khựng lại, sửa thành sợ hãi gật đầu.

Năm tuổi, năm tuổi. Phải nhớ rằng mình còn nhỏ. Lời nói việc làm quá khác người sẽ bị coi là đoạt xá yêu quái, hoặc là tà tu thì nguy to.

Đoan Hòa chân nhân khẽ nhếch mày, không nói lời an ủi nào.

Nếu phải tìm một điểm đặc trưng trên gương mặt này, có lẽ chính là hai hàng lông mày nhạt nhẽo đến khoa trương, như hai con sâu lông lười biếng, hễ động là nhướn lên.

“Đưa tay cho ta, đứng cho vững. Kế tiếp chúng ta phải tăng tốc chạy về tông môn.”

Lời chửi thầm của Nguyễn Miên bị ngắt quãng. Nàng nghe lời đưa tay nắm lấy ông. Chiếc bảo phiến lại lần nữa biến lớn, "vèo" một tiếng bay vút lên bầu trời.

“Con cũng biết, những kẻ vừa rồi là ai?” Trên đường đi, Đoan Hòa chân nhân đột ngột mở miệng, giọng nói bị xé nát trong gió mạnh.

Nguyễn Miên do dự một chút. Thật sự không muốn làm khó mình giả mù, vì thế thành thật trả lời: “Có nữ chân nhân của Hợp Hoan Cốc, nói muốn thu con làm đồ đệ. Còn có nam chân nhân của Phù Tông nữa.”

“Ha ha, mắt nhìn người không tệ.”

Giọng điệu đều đều, không biết là khen nàng, hay là đang hoài nghi điều gì.

“Có biết vì sao ta không vạch trần thân phận của chúng, rồi để chúng rời đi không?”

Lần này, Nguyễn Miên không chút do dự gật đầu: “Bởi vì ngươi đánh không lại. Đem chúng hù dọa chạy để chúng ta còn nhanh chóng trốn thoát.”

Nếu không thì phi nhanh như vậy làm gì. Miệng nàng sắp bị gió thổi lệch rồi. Nói một câu là uống một bụng gió lạnh.

Đoan Hòa chân nhân giật giật khóe miệng, bỗng nhiên không còn hứng thú trêu chọc tiểu nha đầu này nữa.

Thí đại điểm hài tử, quá không biết nói chuyện phiếm!

Một lớn một nhỏ, một đường không nói chuyện.

Nguyễn Miên cúi đầu thưởng thức một lát phong cảnh sơn xuyên hùng vĩ. Lâu dần mất đi cảm giác mới mẻ, nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về hệ thống đã trói định vào mình.

Tu tiên tại tuyến máy chiếu, khí linh Ngải Bì Bì. Tên tiếng Anh phỏng chừng chính là "app", tự xưng lên trời xuống đất không nơi nào không bá, tam giới tiên yêu ma tận tình quan khán.

“Thật hay giả? Chiêu trò như vậy dã, không phải là chỉ có thể mở khóa cốt truyện khi ta đi qua địa điểm hoặc gặp qua người thôi sao?”

“Đó là nhằm vào điều kiện phát lại của Tu Tiên giới. Ký chủ dễ dàng cũng không đi được tam giới tiên yêu ma, cho nên yêu cầu trả phí, hơn nữa vượt giới chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp.”

“Vậy à, vậy thì cho ta xem một đoạn phim thần tượng Tiên giới trước đi.”

Theo lệnh thầm của nàng, hình ảnh máy chiếu trong đầu bắt đầu nhảy chuyển. Trong lúc chờ đợi, ba mẫu quảng cáo ban đầu lại lần nữa cuồn cuộn lướt qua.

Bí cảnh lừa người đi đưa đồ ăn, ma kiếm vô chủ giáo tiện, Thao Thiết tự xưng ăn ít đặc biệt dễ nuôi, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn.

“Quảng cáo rác rưởi thật là không chỗ nào không có. Ngốc tử mới mắc mưu.”

“Hắc hắc, để duy trì vận hành, ngẫu nhiên kiếm chút thu nhập thêm thôi mà, moah moah.”

Hệ thống chột dạ bán manh. Phía bên phải danh sách hiển thị đã tiến vào "Kênh Tiên giới".

【 Nhắc nhở ấm áp 】: Quý khách hiện đang xem kênh trả phí. Hệ thống sẽ tự động trừ phí tương ứng từ tài khoản hội viên.

Xin hỏi có muốn bắt đầu xem không?

“Có.”

Nguyễn Miên xác nhận xong, quảng cáo rác rưởi nhạt dần. Một giọng nói vang vọng, thanh cao thoát tục, như trích tiên giáng thế, ánh vào mắt nàng.

Oa, thần nhan đỉnh cấp không góc chết 365 độ, có gu!

Chỉ thấy vị trích tiên này chậm rãi đi dạo ra khỏi ngôi nhà xa hoa, bài trí khiêm tốn, đứng yên một lát dưới gốc cây hoa đào trong đình viện. Khi gió nổi lên, trong tay y đột nhiên nắm lấy một thanh băng kiếm.

Kiếm khí lạnh lùng, kiếm ý cô độc.

"Bá—"

Một kiếm chém ra, muôn vàn cánh hoa bay xuống.

"Bá—"

Một kiếm hất lên, cánh hoa giữa không trung cuộn thành một đóa đào hoa cực lớn.

Yêu diễm rực rỡ, rực rỡ mùa hoa.

Khi Nguyễn Miên đang xem đến nhập thần, một tiểu đệ tử lặng lẽ xuất hiện ở một bên hình ảnh, cúi đầu cung kính vái chào: “Bẩm Tinh Quân, tin tuyển chọn vừa truyền ra mới nửa ngày, người xếp hàng chờ tuyển ở ngoài phủ đã hơn trăm vạn—”

Màn hình máy chiếu tối sầm, âm thanh đột ngột im bặt.

“Sao vậy? Tín hiệu gián đoạn à?” Nguyễn Miên tò mò bọn họ muốn tuyển chọn cái gì, cạnh tranh lại kịch liệt như vậy. Nàng hận không thể xông vào đấm hai cái vào máy chiếu, để nó tiếp tục chiếu.

【 Nhắc nhở ấm áp 】: Ngân sách của quý khách không đủ, xin vui lòng nạp thêm phí.

“Nhanh vậy sao?” Giựt tiền à!

“Ký chủ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Đã qua cả ngày rồi đó. Ngươi cứ luôn nhập định, tin tức về linh tủy truyền ra, trên đường liên tục có người đến kiếp giết các ngươi. Đoan Hòa chân nhân mang theo ngươi trốn đông trốn tây, vất vả lắm mới vòng đường tiến vào địa bàn tiên môn.”

Nguyễn Miên im lặng, rất nhanh ý thức được, vấn đề chắc chắn nằm ở hai lần vung kiếm kia.

Khi đó nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác thoải mái, thân thể nhẹ bẫng, dường như biến thành một trong muôn vàn cánh hoa. Kiếm vung lên, nàng lặng lẽ bay xuống, rồi lại hất lên, cuồng dại nở rộ.

Bất quá, về sau phải chú ý. Chỉ xem người khác tu luyện trong môi trường an toàn, để tránh đột ngột nhập định mà không tự biết.

“Tỉnh rồi à?” Đoan Hòa chân nhân phát hiện hơi thở của người phía sau có biến đổi, cũng không quay đầu lại nói: “Cũng vừa đúng lúc, vừa vặn có thể xem một màn trò hay.”

Ông đứng ở chỗ chuôi phiến của bảo phiến đang lơ lửng, một lát sau mới thu hồi tầm mắt từ phía dưới. Quay đầu thấy Nguyễn Miên thần thái sáng láng, sắc mặt hồng hào, ông phe phẩy quạt cười khẽ: “Không tệ, Băng linh căn tàn phế dù sao cũng vẫn là Băng linh căn. Chỉ một ngày là có thể củng cố tu vi.”

Bổ linh căn là việc khó khăn lắm sao?

Vị Nguyễn gia chủ kia thật đúng là tự cho mình là thông minh, bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng.

Nguyễn Miên chậm rãi mở mắt ra, hậu tri hậu giác phát hiện xung quanh mình bày một vòng thượng phẩm linh thạch. Nghe hệ thống nói là cao cấp Tụ Linh Trận, Đoan Hòa chân nhân khi đào linh thạch đã xót của đến suýt khóc ra. Nàng nhất thời vừa cảm động vừa buồn cười.

Giây tiếp theo, nàng lại bỗng nhiên muốn khóc.

Nhìn bên tay trái là một con yêu thú ấu tể đầu đội sừng dê, ngốc manh vô cùng. Nhìn lại bên tay phải là một thanh bội kiếm ma khí ngút trời. Nguyễn Miên tràn ngập vẻ khó tin.

Không, sẽ, không——

“Khóc cái gì, cảm động đến vậy sao? Nhìn con xem có chút tiền đồ nào không. Chẳng qua là bản chân nhân trên đường trốn... khụ, về tông môn tiện tay nhặt được, đưa cho con làm lễ gặp mặt. Tự mình thu lấy cho tốt.”

Cứu, mạng, a.

Nơi này có một kẻ ngốc, còn nóng hổi!

“Mặt khác, hạn báo danh Đàm Hoa bí cảnh tháng sau hôm nay kết thúc rồi. May mắn chúng ta trở về kịp thời, ta đã tranh thủ vào giây cuối cùng báo tin cho trưởng lão mang đội, giúp con thêm tên vào rồi.”

Nguyễn Miên: “…”

Xin hỏi, bây giờ ta đuổi theo vị nữ tu Hợp Hoan Cốc kia còn kịp không?

Tác giả có chuyện nói:

Đoan Hòa chân nhân: Hảo hài tử, giặc cùng đường mạc truy.

Cuốn tâm miên: Không, buông ta ra, để ta đi cốt truyện ác độc nữ phụ ăn ngon mặc đẹp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play