Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, khiến hắn chợt cảm thấy thiên địa tinh thần chưa bao giờ rực rỡ như hiện tại.
Khi được thân thể mảnh mai này dựa vào, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác lo được lo mất, đây là cảm giác mà hắn chưa từng giờ có trước đó!
Hắn từ trước đến nay chỉ muốn tu hành, rất ít khi có sự ham luyến vui sướng của tuổi trẻ. Bởi vì trái tim hắn luôn luôn khuyết thuyết, trống rỗng không gì sánh được. Điều này khiến cho hắn không ngừng buộc mình phải tu hành, đi lên từng bước một. Có đôi khi, hắn cảm thấy chỉ có những phong cảnh trên con đường tu hành mới có thể lấp đầy trái tim của mình. Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng, thì ra trong một số thời khắc, chỉ cần một chút mềm mại này là đủ.
"Phương Nguyên sư huynh, ta sắp phải đi rồi..."
Lạc Phi Linh bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Khi hừng đông đến, ta sẽ trở về với cô cô!"
"Về nhà của ngươi sao?"
Phương Nguyên không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play