“Hô!” Ba người kia vồ hụt, lập tức quay đầu lại, Tống Khôi quát: “Mau bắt hắn lại!”

Phương Nguyên lập tức lùi lại, hét lớn:

“Đây là địa bàn của tiên môn, các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì ư? Muốn dạy dỗ ngươi!”

Trong mắt của ba người Tống Khôi ngập tràn sự hung ác, cùng nhau xông tới. Mà Phương Nguyên thấy tình thế không ổn liên cắm đầu chạy, ba người Tống Khôi vừa đuổi theo vừa hô hoán.

Nhưng do Phương Nguyên tu hành chăm chỉ nên pháp lực thâm hậu, tốc độ lại cực nhanh, còn ba người kia đều là những kẻ lười biếng, dù tu vi Tống Khôi cao hơn Phương Nguyên một chút nhưng bình thường ham mê cờ bạc rượu chè, khiến cho thân thể suy nhược, vì thế mà khó đuổi kịp Phương Nguyên trong chốc lát.

“Các người muốn làm gì hả?”

Đuổi được một lúc, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, đó là tiếng của Tôn quản sự.

“Tôn sư huynh, bọn hắn tìm đệ để vay tiền, không vay được còn định đánh đệ.” Phương Nguyên đi tới bên cạnh Tôn quản sự, vội nói. Ánh mắt của hắn rất dè chừng nhìn ba người đang đuổi theo.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Ba người kia vừa đuổi đến, thở hồng hộc, lập tức kêu lên: “Làm sao mà chúng ta lại tìm tên nghèo kiết xác như ngươi để vay tiền? Chẳng qua chúng ta nghe nói hắn thường xuyên đến Linh Dược Giám để lĩnh nhiệm vụ kiếm lời. Còn chúng ta lại phải làm việc thay hắn, nên lúc này mới muốn dạy dỗ hắn!”

Lúc này, đám tập dịch ở xung quanh nghe thấy động tĩnh liên tục tập lại, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Quả thật nếu như Tống Khôi nói thì phải dạy dỗ Phương Nguyên.”

“Tôn sư huynh đừng cản ngăn cản, hãy cứ để bọn hắn diễn luyện võ nghệ để chúng ta học tập.”

“Ta cũng không ưa tên tiểu tử này. Mỗi ngày hắn đều ôm quyển sách giả làm đệ tử tiên môn, thật đáng ghét!”

Thế là rất nhiều thanh âm vang lên, nhiều người thường ngày không thích Phương Nguyên cũng lên tiếng.

“Hừ, hôm nay coi như ngươi may mắn. Chúng ta đi!”

Tống Khôi thấy Tôn quản sự xuất hiện liên xoay người rời đi, tác phong không giống bình thường.

“Tại sao ngươi lại đắc tội bọn hắn?”

Tôn quản sự đuổi mấy tên tạp dịch đang hóng chuyện đi, sau đó hỏi Phương Nguyên với giọng kinh ngạc.

Biên: nvm1997

Phương Nguyên cau mày: “Đệ cũng không biết. Hình như bọn hắn cố ý gây sự với đệ.”

“Ngươi nên tránh xung đột với bọn hắn mà nên tập trung tu hành mới là đúng đắn. Đừng dây dưa nhiều với bọn hắn.” Tôn quản sự cũng nhíu mày, giận dữ nói: “Tên Tống Khôi này bình thường không chịu làm việc, ta cũng đã bỏ qua. Nhưng bây giờ lại dám đánh người công khai thì thật là quá đáng lắm.”

Mặc dù Phương Nguyên cũng khó chịu vì bị gây sự nhưng quả thật Tôn quản sự nói đúng. Hắn cũng không định dây dưa thêm về vấn đề này.

Đối với hắn mà nói, tập trung tu luyện để sớm ngày gia nhập tiên môn mới là điều đúng đắn.

Cùng ngày hôm đó, theo như sự phân công của Tôn quản sự, hắn liền dọn sạch cỏ dại ở Đạo Đài. Sau đó hắn không đi ăn cơm ở Linh Thiện đường mà về chỗ ở, định đợi người khác ăn xong rồi mới đến ăn cơm, tránh đụng phải những tên kia.

Nhưng mà khi hắn về tới chỗ ở của mình, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì ngẩn người.

Lúc trước khi đi, hẳn đã khóa cửa rất cẩn thận. Thế mà bây giờ cửa thì đang mở, khóa cửa thì rơi xuống đất.

Phòng của hắn vốn được quét dọn sạch sẽ, bây giờ cũng trở nên bừa bộn.

Hai mắt Phương Nguyên đỏ ngầu, vội mở chiếc rương giấu ở dưới giường của mình, quả nhiên tất cả Linh Khí Đan đều đã bị lấy mất.

“Tống Khôi!”

Phương Nguyên rít lên cái tên này qua kẽ răng.

Hắn không cần nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn là do tên kia làm.

Hôm nay tất cả những tên tạp dịch đều đi quét Đạo đài rồi đi ăn tối đến nửa đêm mới trở về, không có khả năng làm chuyện như thế này. Chỉ duy nhất có Tống Khôi vốn bình thường không làm việc, mà hôm nay hắn lại gây sự với mình, sau đó thì không thấy bóng dáng của hắn đâu. Lúc đầu mình còn tưởng là hắn không định gây sự nữa, không ngờ hắn lại đến nhà mình trộm đồ.

Tất cả những gì hắn lấy đều là tài nguyên tu hành quan trọng của Phương Nguyên.

Trong lòng Phương Nguyên bừng bừng lửa giận, quay người xông ra cửa.

“Ha ha ha, không biết tên kia trở về nhà sẽ cảm thấy như thế nào.”

Hôm nay coi như là chúng ta phát tài, đêm nay phải xuống núi vui chơi hết nấc.

Lúc này ba tên Tống Khôi đang ở Linh Thiện đường, chúi đầu vào một chỗ xì xào bàn tán, thỉnh thoảng đắc ý cười to..

Tống Khôi ngồi xổm trên ghế, nhấp một ngụm rượu, lắc đầu tiếc nuối:

“Nếu tên này thức thời thì chúng ta cũng không phải vất vả. Thực ra ta khá là thích hắn, hắn là người thành thật, chẳng qua hơi bướng bỉnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Các đệ tử tạp dịch ở xung quanh không nghe rõ bọn hắn nói chuyện, nhưng dựa tình cảnh này thì cũng đoán được là có người đã gặp vận xui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play