Nàng kinh hãi, vội nhìn kĩ lại thì thấy quả thật đối phương đã thi triển kế “ngầm vượt Trần Thương”, đánh thẳng tới trận tâm của nàng.
“Là ta quá chủ quan!”
Nàng cắn môi, lập tức đánh ra một nước cờ giải nguy.
“Chiếu tướng!”
Phương Nguyên không cần để ý nàng đi như thế nào, lại đánh ra một nước chiếu tướng tiếp.
“Ngươi...”
Quả ớt nhỏ giận dữ, hàm răng trắng nghiến chặt, lại đánh một nước giải nguy, lòng thầm nghĩ:
“Nước tiếp theo ta sẽ thắng...”
Nhưng ngay lập tức, Phương Nguyên lặp lại câu nói vừa rồi:
“Chiếu tướng!”
“Ta...”
Quả ớt nhỏ tức đến suýt khóc, lại đánh ra một nước đối phó, kêu lên:
“Ta cho ngươi chết này!”
Ánh mắt của nàng hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, bờ môi bị cắn chặt đến mức trắng bệch.
Phương Nguyên thì vẫn bình tĩnh, di chuyển một quân cờ, thản nhiên nói: “Chiếu tướng!”
Nhìn quả ớt nhỏ kinh ngạc, hắn gõ vào bàn cờ, nói thêm một câu:
“Hết cờ!”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Quả ớt nhỏ nhảy dựng lên, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng, nhìn bàn cờ mà hơi rơm rớm nước mắt.
Tôn quản sự vội kéo Phương Nguyên:
“Đi mau, không là tí nữa sẽ bị đánh thê thảm đấy...”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, liền đứng lên. Chợt quả ớt nhỏ nói: “Không được đi, đánh tiếp một ván nữa!”
Phương Nguyên xoay người, nói: “Thôi, ta còn phải về làm việc.”
Quả ớt nhỏ oán hận nói: “Làm việc gì? Không phải ngươi đến Linh Dược Giám nhận phù chiếu sao?
Vẻ mặt Phương Nguyên vô tội, nói: “Ngươi vừa bảo ta không thích hợp mà...”
Quả ớt nhỏ vỗ bàn quát: “Bây giờ ta nói ngươi thích hợp, ngươi không phục sao?”
Phương Nguyên ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nói: “Phục, ta cực kì phục!”
Biên: nvm1997
Cho dù là chính Phương Nguyên cũng không nghĩ tới phù chiếu đầu tiên mình lấy được thế mà không phải do bản lãnh mà do kỳ nghệ.
Lúc trước học được Trận Kỳ trong lúc hắn tầm 7-8 tuổi, thấy Chu tiên sinh đang ngồi suy nghĩ nước cờ nhất thời hiếu kỳ nên muốn học. Chu tiên sinh cũng vui vẻ dạy cho hắn, thỉnh thoảng còn lôi hắn vào đánh vài ván, trò chuyện trong lúc nhàn rỗi.
Nhưng có một điều mà Chu tiên sinh không thể nghĩ tới, Phương Nguyên rất có thiên phú ở phương diện Trận Kỳ, lúc đầu hắn còn phải nhường Phương Nguyên ba phần thì hai người mới có thể chơi ngang tay. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cần phải dùng toàn lực để đối phó với đứa nhóc này, mà qua một năm hắn càng kinh ngạc phát hiện, chính mình thế mà đánh kiểu gì cũng không thắng được tên nhóc này, mỗi lần vắt hết óc, suy nghĩ vô số nước cờ tinh diệu lại đều bị tiểu tử này dễ dàng giết không chừa mảnh giáp, thế cờ thua vô cùng thê thảm!
Từ đó trở đi, hắn không nhắc lại chuyện đánh cờ một lần nào nữa...
Nhưng cũng từ đó, mỗi ngày việc học của Phương Nguyên đột nhiên tăng lên nhiều gấp bội...
Nguyên văn của Chu tiên sinh là:
“Ngươi còn trẻ thì phải dành thời gian mà khổ học, dành thời gian cho kỳ đạo cái gì mà làm trễ nải việc học!”
Phương Nguyên vô cùng tin tưởng lời của Chu tiên sinh, kỳ thật hắn thấy kỳ nghệ của mình không cao minh lắm, có thể thắng được Chu tiên sinh chắc cũng do Chu tiên sinh quá yếu, vả lại một lòng của Phương Nguyên vẫn hướng về đại đạo, chơi thứ cờ này cũng xem như làm việc không đàng hoàng rồi...
Lần này, nếu không phải nhìn thái độ của quả ớt nhỏ kia thực sự quá đáng, hắn cũng chưa chắc sẽ tham gia ván cờ này.
Liên tục hạ thiếu nữ này ba ván, quả ớt nhỏ của Linh Dược Giám rốt cuộc không còn nhắc tới chuyện đánh cờ nữa, chỉ một mặt đằng đằng sát khí uy hiếp người trong sân, không cho phép ai đem kết quả ván cờ hôm nay nói ra, quyết định quay đầu suy nghĩ nước cờ thật kỹ một chút, lại một lần nữa báo thù!
Mà Phương Nguyên cũng lấy được phù chiếu của Linh Dược Giám cực kỳ thuận lợi, bắt đầu nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình.
100 gốc linh dược gồm Tử Hành Lam Hoa, Thất Tinh Quả, Tinh Hồn Thảo, yêu cầu ngày thứ nhất sấy khô bỏ đi bảy phần nước rồi nửa đêm đông lạnh, ngày thứ hai lại tiếp tục dùng Linh Hỏa Quyết sấy khô ba phần nước, ngày thứ ba bọc lại phơi một ngày, đợi đến khi khô hẳn là có thể đi giao được.
Nếu đủ tiêu chuẩn, hắn liền có thể đạt được một viên Luyện Khí Đan sau đó tiếp tục nhận thêm một đám dược liệu tiếp theo!
Phương Nguyên có chút trịnh trọng đối với việc chuẩn bị, ban đêm sau khi trở về liền bắt đầu nghiên cứu quá trình thực hiện, hắn đã học xong Linh Hỏa Quyết, việc hong khô linh dược cũng không quá khó.
Việc quan trọng là những linh dược này rất dễ hỏng, cũng không thể chăm sóc linh ta linh tinh, mỗi một trình tự đều phải thật cẩn thận nếu không thành phẩm cuối cùng có lẽ nhìn bề ngoài không có gì khác nhưng dược tính lại mất đi rất nhiều!
Cũng may những cái khác thì Phương Nguyên không có, nhưng lại có thừa kiên nhẫn và cẩn thận.
Hắn lấy trước ba cây linh dược thử tay một chút, làm theo trình tự, ngày thứ ba lật ra xem thử thì đã có hai gốc phù hợp tiêu chuẩn. Sau đó hắn tổng kết lại tại sao một gốc linh dược kia xuất hiện vấn đề, sau đó xác định được vấn đề. Trong lòng nắm chắc rồi, lúc này mới bắt đầu luyện chế số lượng lớn.